...
tâm Cố Cảo Đình đột nhiên căng thẳng, “cô có bị thương hay không?”
Hoắc Vi Vũ bỏ qua quan tâm của Cố Cảo Đình, “Tôi hỏi anh, có phải anh hủy bỏ đầu tư của Cố thị đối với giải trí Kình Thiên hay không?”
“Ngụy Tịch Phàm đáng chịu báo ứng này.” Cố Cảo Đình không có phủ định.
“anh không chỉ hủy bỏ đầu tư của Cố thị, anh còn ngăn cản các nhà đầu tư khác, phổ biến rộng rãi cố ý nhằm vào giải trí Kình Thiên, ngay cả các hạng mục đều bị đình chỉ, anh không phải nhằm vào Kình Thiên, anh muốn hại chết tôi?” Hoắc Vi Vũ kích động nói.
Cố Cảo Đình nghe ra cảm xúc Hoắc Vi Vũ không thích hợp, dừng một chút, trầm giọng nói: “cô làm sao vậy?”
“Tôi làm sao vậy? Chỉ có tôi biết người chụp được ghi hình chính là Lý Nghiên Hiền, anh nhằm vào Lý Nghiên Hiền như vậy, bà ta khẳng định là tôi bán đứng bà ta, có phải tôi phải chết, anh mới cam tâm.” Hoắc Vi Vũ vô cớ gây rối nói.
Cố Cảo Đình cúi đầu trầm mặc.
“Chúng ta chia tay đi, tôi không cần một bạn trai bố trí tôi vào tử địa.” Hoắc Vi Vũ dứt khoát nói.
Cô còn chưa có cúp điện thoại, bên kia Cố Cảo Đình đem điện thoại cắt đứt trước.
Hoắc Vi Vũ vô lực nằm ở trên sô pha, cảm giác yên lặng, tâm bị dày vò, đau, hy vọng không ở trong lồng ngực.
Nước mắt lăn xuống dưới.
Cô khổ sở, thật sự khổ sở, khổ sở bởi vì không thể cùng Cố Cảo Đình ở bên nhau, khổ sở bởi vì muốn đả thương anh.
Nhưng cô, cũng không biết phải làm sao mới tốt bây giờ .
Qua nửa giờ.
Hoắc Vi Vũ nghe được két một tiếng, hoảng sợ, mau ngồi dậy, lau nước mắt.
Cố Cảo Đình từ trong phòng lao tới, ngồi ở trên sô pha của cô đánh giá, lo lắng nói: “bị thương nơi nào sao?”
Nhìn anh đến, toàn bộ không gian của cô giống như được chiếu sáng.
người anh như mặt trời, cho dù cô dùng hết sức lực, cũng sẽ không làm anh ngã xuống.
“Tôi không phải phát giận lung tung với anh, Cố Cảo Đình, Lý Nghiên Hiền nhằm vào mẹ anh, anh làm bà ta chỉ còn hai bàn tay trắng, mẹ anh phái người giết tôi, anh làm cái gì? Phùng Tri Dao muốn giết tôi, anh lại làm cái gì? Tôi ở trong lòng anh không bằng mẹ anh, không bằng em gái anh, thậm chí không bằng Phùng Tri Dao, tôi muốn cùng anh ở bên nhau làm gì.”
“Phùng Tri Dao, mẹ tôi, chờ tôi xong việc trên tay tự nhiên sẽ cho cô công đạo, nói muốn ở bên nhau làm gì, không cho phép nói.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói, đi đến bên người cô, xem xét vết thương trên người cô.
Hoắc Vi Vũ ném tay anh ra, nói dứt khoát: “lúc trước không quen biết anh, tôi quá an toàn, lúc sau biết anh, mỗi ngày tôi đều lo lắng đề phòng, từ Lý Nghiên Hiền đến tổng thống, từ Phùng Tri Dao đến Thái Nhã, cái nào không phải bởi vì anh, tôi sợ, tôi không muốn cùng anh ở bên nhau.”
“cô nói cái gì?” đôi mắt Cố Cảo Đình sắc nhọn, đồng tử co rút, cầm gương mặt Hoắc Vi Vũ, “Tôi biết cô có cá tính, cô có ủy khuất, cô có thể tức giận, nhưng mà, không cho phép lại nói không muốn ở bên nhau như vậy, nghe được không? Những việc này cô cứ ghi nhớ trước, chờ sau khi tôi đem hắn ta kéo xuống đài, cô muốn phát giận với tôi như thế nào đều được, tôi không thể nán lại ở chỗ này, nếu không cô quá nguy hiểm.”
“Tôi nói chuyện anh nghe……” Không hiểu sao?
Hoắc Vi Vũ còn chưa có nói xong, anh hôn lên môi cô.
Hung hăng, bá đạo, cường thế.
Cô gắt gao nắm nắm tay, mạch máu trên cổ tay nổi lên.
Mỗi một câu anh thương tổn, đao cũng ở ngực cô hoa lên một cái.
Cô phát giận, anh đã tới rồi, cô biết, anh so với cô còn nguy hiểm hơn.
Khiêu khích Nước B là bởi vì cô, bị cầm tù ở Nước B là bởi vì cô, có tổn hại ích lợi quốc gia cũng là vì cô.
Anh thật sự vì cô, không sợ đối nghịch với thiên hạ to lớn.
cả đời này của cô, chỉ vì anh mà sống.
Cố Cảo Đình, anh nhất định phải sống thực tốt, thực tốt, cũng không uổng công cô ích kỷ như vậy, học hy sinh hạnh phúc chính mình ……
...