...
: Em sống , anh sống, em chết, anh theo.
Hoắc Vi Vũ co vai, giống như một con gà trống đá thua.
Trong lòng cô nồng đậm cảm giác mất mát.
Quẩn quanh, chiếm lấy cô.
Lời của Dương thượng tá, phạt bao nhiêu tiền, cô cũng không nghe thấy nữa rồi.
Chỉ nghe được hai chữ giải tán.
Cô liền lao ra ngoài.
Cố Cảo Đình đã không còn ở đó.
Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ có Vương Đông cố ý đợi.
Anh cầm dây chuyền đưa cho Hoắc Vi Vũ, khẽ cười nói:
"Lần này thật cảm ơn cô, nếu không, mạng nhỏ của Thượng trung tá liền không giữ được rồi."
"Cố Cảo Đình đâu?" Hoắc Vi Vũ nhìn Vương Đông, dấy lên hi vọng.
Anh hẳn là tránh hiềm nghi, nên mới đợi cô trên xe.
"Tư lệnh biết cô bị bắt, gấp muốn điên luôn rồi, đây là lần thứ nhất tôi thấy Tư lệnh điên cuồng như vậy, mất lý trí, máu lạnh, giết chóc. Giống như muốn tiêu diệt toàn bộ thế giới." Vương Đông cảm thán nói.
"Bây giờ anh ta ở đâu?" Hoắc Vi Vũ đỏ mắt hỏi.
"Ở biên giớ Việt Nam, đại chiến một trận, toàn thắng, bắt sống được năm tên lính, thông qua ép hỏi, mới biết được, toàn bộ đều là âm mưu, không phải là người của Giang Hạo Trần, mà chính là Phùng Tri Dao, cô ta muốn gạt cô lấy ra tín vật. Tư lệnh rất tức giận, phi thường tức giận, biết không? Sau khi cô bị bắt khoảng mười phút, đội cứu viện của chúng tôi đã chạy đến, chỉ cần cô nhẫn nại một chút, chúng ta liền có thể toàn thân trở ra, là cô, không tin tưởng năng lực của tư lệnh." Vương Đông nói.
" Dưới tình huống đó, tôi làm sao tin tưởng được?" Mắt Hoắc Vi Vũ càng đỏ, nói.
Cô không phải là không tin, mà là, cô quá lo lắng cho anh, sợ anh bị thương, bị mất mạng.
Dù chỉ là 1/1000 khả năng, cô cũng không muốn.
"Hoắc Vi Vũ, lời hứa của Tư lệnh như ngàn vàng, anh ta đã cam kết, thì sẽ cố gắng làm hết mình. Anh có khả năng quan sát nhạy bén, cường hãn, chí cao vô thượng."
"Dưới sự lãnh đạo của anh, chúng tôi đến bây giờ chưa bị ai đánh bại, cho dù, lấy một trăm địch một vạn cũng hoàn toàn tin tưởng Tư lệnh, tuyệt đối phục tùng."
"Mà cô, cô lại một lần một lần ngỗ nghịch anh ta, một lần một lần tự cho là đúng, khiến anh ta bất đắc dĩ rơi vào thế hẹ phong."
"Anh ta đối với cô, một lần lại một lần nhường nhịn, một lần lại một lần sủng ái, cho dù cô chạm đến ranh giới của anh ta, anh ta vẫn tôn trọng lựa chọn cô, chỉ cần cô không gặp nguy hiểm."
"Anh ta là một đàn ông, đỉnh thiên lập địa, như một vị vua với chúng tôi. "
"Nếu như cô chết, khẳng định anh ta cũng đi theo, nói thật với cô, tư lệnh chuẩn bị làm phản, M quốc liên hợp với Mai tướng quân, chúng tôi cũng thập tử nhất sinh."
"Tư lệnh yêu cô, rất yêu cô, nhưng mà, anh cũng không chịu được cô một lần lại một lần chà đạp.
"Hẳn cô rất ỷ lại vào tư lệnh, ngưỡng vọng." Vương Đông ý vị thâm trường nói ra.
Nước mắt, lẳng lặng chảy qua khuôn mặt Hoắc Vi Vũ.
"Cây leo, dựa vào cây sinh sống, hấp thu chất dinh dưỡng của cành lá, nương nhờ vào cây lớn, tôi không muốn làm người liên lụy anh ta như cây leo, tôi muốn làm phụ nữ của anh, kề vai chiến đấu, chẳng lẽ, tôi sai rồi sao?" Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng nói.
"Cô không sai, cái sai chính là, cô quá tự cho mình là đúng, tư lệnh không muốn cô hi sinh, mà là muốn cô theo anh ta, tâm ý tương thông, ở cùng một chỗ, mới có thể giải quyết vấn đề, không phải như cô, một lần một lần lại một lần, nói là kề vai chiến đấu, lại đi ngược hướng với anh ta, như vậy, tư lệnh sẽ rất mệt mỏi, một ngày nào đó sẽ gục ngã." Vương Đông bình tĩnh hoà nhã nói.
Hoắc Vi Vũ đã hiểu rõ, cụp mắt xuống.
...