...
Ánh sáng nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.
Hoắc Vi Vũ liền tĩnh, mở to mắt, mờ mịt nhìn trần nhà.
Xung quanh rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng chim hót ríu rít cùng tiếng vỗ tay của các ông bà đi tập thể dục buổi sáng.
Cô ngồi dậy.
Ghé mắt.
Thuốc của Cố Cảo Đình mua cho cô để trên tủ đầu giường.
Chưa uống thuốc, người đã đi mất rồi.
Cố Cảo Đình cứ như vậy buông tha bọn họ.
Không có cãi nhau, không giết hại, không trừng phạt.
Nhanh gọn quyết đoán.
Thậm chí cô cảm thấy có chút không chân thực.
Hoắc Vi Vũ đứng lên, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, nhìn chằm chằm bàn chải đánh răng của Cố Cảo Đình.
Yên lặng nằm ở nơi đó.
Trong lòng, có chút cảm giác ê ẩm.
Chủ nhân của chiếc bàn chải này, chắc sẽ không quay lại nữa rồi.
Cô ném bàn chải đánh răng của Cố Cảo Đình vào thùng rác.
Nghĩ một lát, ma xui quỷ khiến cô nhặt bàn chải đánh răng lên, rửa sạch sẽ, bọc lại, bỏ vào trong ngăn tủ.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ nhảy lên, mắt lóe ra một ta sáng kỳ dị, chạy đến cửa.
Mở cửa.
Lâm Thừa Ân mỉm cười, tay cầm bữa sáng quơ quơ: "Sớm."
Ánh mắt của Hoắc Vi Vũ ảm đạm xuống.
"Sao anh đến sớm vậy?" Hoắc Vi Vũ nói, xoay người, đi vào nhà bếp.
"Chúc mừng em khôi phục tự do, hôm nay đến mang em đi chơi, không nghĩ em lại dậy sớm như vậy." Lâm Thừa Ân cười tiến vào.
Hoắc Vi Vũ cầm hai cái đĩa cùng hai đôi đũa ra:
"Anh nên cảm thấy may mắn đi, anh biết nếu như em bị đánh thức, tính khí rất xấu, em cam đoan anh sẽ hối hận đấy."
"Ông trời đều chiếu cố cho anh, không nghĩ làm bừa mà lại nhận được kết quả ngoài sức tưởng tượng, Cố Cảo Đình đã buông tha cho em rồi." Lâm Thừa Ân vừa cười vừa nói.
Thân thể Hoắc Vi Vũ khẽ giật mình, trong đầu hiện lên câu nói của Cố Cảo Đình.
"Tôi sẽ dùng hạnh phúc cả đời, cược với cô!"
Trong lòng, giống như bị kim châm, chua xót đau đớn.
Anh từ bỏ cô, là một sáng suốt.
Cả một đời quá dài, hạnh phúc, rất đáng trân trọng.
"Rốt cuộc là em đã nói gì với Cố Cảo Đình, mà khiến anh ta không nói hai lời liền thả chúng ta đi." Lâm Thừa Ân tò mò hỏi.
Vành mắt Hoắc Vi Vũ đỏ ửng nhìn Lâm Thừa Ân:
"Lúc ăn cơm, ít nói chuyện."
"Được, em là nữ hoàng, ăn nhiều một chút, em bị thiếu dinh dưỡng." Lâm Thừa Ân lấy hai cái bánh bao hấp cho Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ cuối đầu.
Cố Cảo Đình cũng nói với cô như vậy.
Rõ ràng anh đã nói, rõ mồn một, anh lại vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống của cô.
Cô muốn ăn nhiều một chút, cô muốn thân thể khỏe khoắn.
Cô không muốn buồn
Buồn, chắc là không thích ứng, dần dần sẽ tốt.
Hoắc Vi Vũ bỏ một cái bánh bao hấp vào mồm, hai má phình lên, nhai bánh bao.
"Có ai nói với em, là em ăn cơm rất xấu không." Lâm Thừa Ân ghét bỏ hỏi.
"Có, Cố Cảo Đình á." Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.
"Anh ta là cố ý khiêu khích em, không cần để ý." Lâm Thừa Ân nói.
"Vậy còn anh? Cũng cố ý khiêu khích em." Hoắc Vi Vũ nhanh mồm nhanh miệng nói.
Lâm Thừa Ân nhếch miệng:
"Anh chỉ đùa một chút thôi."
Tiếng chuông cửa vang lên.
Nhịp tim Hoắc Vi Vũ đập lỡ một nhịp.
Lúc này, là anh đến sao?"
...