...
Cố Cảo Đình đưa tay nhéo thịt ở hai bên má của Hoắc Vi Vũ, "Nếu cô là điểm tâm, là muốn nghẹn chết tôi sao?"
"Nghẹn chết thì anh cũng đừng ăn, tôi là như vậy, không có tình cảm dịu dàng, ngày cưới như mộng như anh muốn." Hoắc Vi Vũ xoay mặt.
Lần đầu tiên không có hất tay anh ra.
Cô đẩy anh, một lần, hai lần, ba lần.
Cố Cảo Đình cắn chặt răng, bị cô đẩy bực bội rồi.
Cúi người, hôn lên môi của cô.
Hoắc Vi Vũ kháng nghị, càng giãy giụa.
Cô càng giãy dụa, sức lực trên tay của anh càng lớn, làm miệng vết thương vỡ ra, máu nhuộm đỏ cà vạt.
Mùi máu tươi nồng đậm, quanh quẩn trong hơi thở của cô.
Tràn đầy hơi thở nguy hiểm.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy thịt trên mặt đau đến giống như không phải là của mình rồi.
Cô hoàn toàn không phải là đối thủ của Cố Cảo Đình, dứt khoát không giãy giụa nữa.
Không nhúc nhích mà giả chết.
Sương mù, dần dần tràn ngập vào đôi mắt.
Anh mãnh liệt hôn lên môi cô bắt đầu trở nên dịu dàng.
Lưỡi đỏ tiến vào trong khoang miệng của cô, đảo qua lưỡi cô, quấn quit không buông tha.
Cô bị ép cùng dây dưa với anh.
Đến một sức lực nhất định, anh vừa lòng buông ra.
Không ngừng lặp lại, hút lấy hơi thở của cô, nuốt vào trong bụng.
Anh cảm giác được cô không giãy giụa nữa, buông lỏng bàn tay đang bưng chặt khuôn mặt cô.
Năm ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại của cô, đè chặt gáy của cô. Làm cho cô ngẩng mặt.
Hơi thở ấm áp của anh, toàn bộ phả vào trên mặt của cô.
Hoắc Vi Vũ không rõ, vì sao anh hai muốn bức cô gả cho Cố Cảo Đình, cô cũng không hiểu, Cố Cảo Đình rõ ràng không thích cô, tại sao phải làm những điều này với cô.
Đàn ông, chính là thích một người, còn muốn ái muội với một người khác.
Bọn họ như vậy, sao có thể có được người yêu thích, đối mặt với người khác cũng là tổn thương.
Cố Cảo Đình nhìn đôi mắt chuyển động như gợn sóng của cô, xoay người, đè cô lên bàn trà.
Nụ hôn của anh tiếp tục đi sâu vào, bàn tay đưa vào trong váy cô.
Hoắc Vi Vũ phát giác được động cơ bất lương của anh, không giãy giụa không được.
"Ưm, ưm...." Cô đẩy tay của anh ra.
Một luồng điện chạy dọc theo đường xương sống của cô.
Hoắc Vi Vũ đã trải qua mọi chuyện, biết rõ đó là cái gì.
Cô mới không muốn bị Cố Cảo Đình làm cho không biết đông tây nam bắc.
Anh không thích cô, cho nên có thể tùy ý chà đạp cô, tra tấn thần kinh của cô, bào mòn ý chí của cô.
Không phải người anh thích là Phùng Tri Dao sao, anh dám đối xử với Phùng Tri Dao như vậy không?
Anh sẽ không, anh sợ Phùng Tri Dao hận anh, cho nên anh sẽ nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay như một bảo vật quý giá.
Cô chỉ là lốp xe dự bị, vẫn không được quý trọng, Hoắc Vi Vũ cảm thấy ủy khuất.
Cố Cảo Đình cúi người, Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào nói: "Cố Cảo Đình, tôi hận anh.”
Lưng của anh cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn cô, khí lạnh quanh người dần tản ra, ép hỏi: "Là thích hay là hận, nói rõ đi."
"Anh bị lãng tai sao.. A......" Hoắc Vi Vũ nâng eo lên, cũng căng cơ..
Anh rõ ràng, rõ ràng, bàn tay đè xuống chỗ đó của cô.
Cố Cảo Đình tà tứ bất chấp mọi thứ, ánh mắt không có chút độ ấm, "Sao không nói? Nói tôi không vui, tôi có thể tiếp tục tiến vào."
"Cố Cảo Đình, anh thật hèn hạ, vô sỉ, đồ hạ lưu." Hoắc Vi Vũ mở miệng mắng.
Anh xùy cười một tiếng, trong mắt đỏ bừng, hiện đầy tơ máu, "Rất tốt, xem ra cô đã sớm hi vọng tôi tiến vào, không thỏa mãn cô, không phải tôi bị cô mắng oan uổn sao ."
"Không cần..." Hoắc Vi Vũ vội ngậm miệng, không để cho mình phát ra âm thanh.
Cô cũng không biết anh làm như thế nào, rõ ràng không có đi vào, nhưng mà, cảm giác vô cùng mãnh liệt.
Một dòng suối mãnh liệt mênh mông từ ẩm ướt ngực tràn ra.
Tâm tùy ý động... Trong mắt đều là nước mắt
...