Chương 281


...


Không khí lập tức quỷ dị.
Hai người đều không nói gì, lại như là thiên ngôn vạn ngữ.
Cô rũ mắt, thẳng tắp đứng đó.
Trong đầu còn đang suy nghĩ những lời Cố Cảo Đình nói với Phùng Tri Dao, tâm tư vô cùng hoảng hốt.
Cố Cảo Đình liếc cô, ánh mắt vẫn cũng chưa rời, trong lòng nổi lên chua xót để cho anh cảm thấy trái tim vô cùng đau.
Không nhịn được.
Cố Cảo Đình hỏi: "Sao em có thể tới đây?"
"Bà chủ để cho tôi đưa chậu hoa này cho cháu bà ấy, sau đó tôi đến đây, mới phát hiện là Ngụy Ngạn Khang, tôi đi vào là không thích hợp, tôi liền để lẵng hoa ở cửa, đang muốn rời đi thì nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh Oánh tới, liền trốn vào đây." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.
Giọng nói của cô mềm nhẹ, không có bài xích, không có chanh chua.
Nghe ở bên tai, giống như là chim hoàng oanh ca xướng.
Trong lòng anh thư thái không ít.
Cũng không có cảm giác tuyệt vọng như hôm qua, mà còn dấy lên hi vọng, đốt sáng lửa nóng trong mắt anh.
"Ngày hôm qua tôi có gọi điện thoại cho cô, di động của cô lạià
tắt máy, tôi cũng không phải cố ý thất ước, có một phần tử khủng bố bắt giữ một người phụ nữ vô tội, tình huống vô cùng nguy hiểm, tôi phải đi cứu." Cố Cảo Đình giải thích nói.
"Uh'm." Hoắc Vi Vũ cúi đầu, lập lờ nước đôi nói: "Tôi tắt máy."
"Còn tức giận phải không?" Cố Cảo Đình dịu dàng hỏi, nhìn thật kỹ vẻ mặt của cô.
"Cố Cảo Đình, " Hoắc Vi Vũ nhìn về phía anh "Anh sẽ muốn có người phụ nữ đã có chồng sao?"
"Đương nhiên sẽ không, sao cô lại hỏi như vậy?" Cố Cảo Đình không hiểu cô đang nghĩ gì.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống, che khuất dao động trong mắt cô.
Cho nên, Cố Cảo Đình là xem cô như một phong cảnh anh muốn nhìn sao?
Đinh một tiếng
Cửa thang máy mở ra.
Hoắc Vi Vũ phục hồi tinh thần, đi vào trong thang máy.
Cố Cảo Đình cũng đi theo.
Trung tá Thượng rất có nhãn lực giúp bọn họ ấn phím thang máy, mà anh ta và những binh lính khác không có đi vào.
Buổi sáng hôm nay vô duyên vô cớ bị phạt, lần này anh ta có ý thức như vậy, có thưởng không nhit?
Chỗ rẽ, một người phụ nữ hơi mập đi ra, cô ta nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cửa thang máy đóng, có vẻ đăm chiêu.
*
Trong thang máy, chỉ có hai người họ, ai cũng không nói chuyện .
Không khí quái dị lại áp lực.
Hoắc Vi Vũ dựa vào trong thang máy, ngón tay nhấn phím lên lầu, mỗi phím lầu một.
Cố Cảo Đình nhìn thoáng qua con số, lầu ba.
Lập tức sẽ đến lầu.
Cứ như vậy để cô rời đi, anh cảm thấy mình sẽ hối hận.
"Ăn cơm không?" Cố Cảo Đình hỏi.
"Không, tôi ăn sáng rồi, cơm trưa lại quá sớm." Hoắc Vi Vũ lười biếng nói.
"Tôi để cho dì Long nấu mấy món ăn, dì ấy nấu món thịt rất ngon, đến chỗ tôi ăn đi." Cố Cảo Đình nói, trong giọng nói không cho phép cự tuyệt.
Anh lo lắng cô không đáp ứng.
Thang máy đến lầu một.
Một giây xoắn xuýt hiên lêở trong đầu cô.
Hoắc Vi Vũ còn không có nghĩ xong, trong miệng đã nói ra một chữ 'được'.
Cô cảm thấy xấu hổ.
Buổi sáng mới nói với anh đừng tới tìm cô, giờ lại lật lọng, kiếp sau sẽ trở thành cho con sao?
"Dì Long làm đồ ăn rất ngon, tôi cũng có chút nhớ rồi." Hoắc Vi Vũ mỉm cười giải thích nói.
Cố Cảo Đình thâm thúy liếc cô, trong đôi mắt tối đen tất cả đều là ảnh ngược của cô, gật đầu, đồng ý nói: "Dì ấy nấu cơm quả thật ăn rất ngon."
Hai người đi ra ngoài.
Cố Cảo Đình mở cửa xe phía sau ra, để cho Hoắc Vi Vũ ngồi trước.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, gọi điện thoại cho dì Long, phân phó nói: "Hôm nay tôi qua đó ăn cơm, chuẩn bị đồ ăn nhiều một chút, còn có, nấu thịt kho tàu và gà xé cay."


...