...
Xe của Cố Cảo Đình dừng lại trước cửa Hương Uyển.
Nhà này nằm giữa ngõ hẽm trung tâm thành phố
Là có năm tháng lâu đời.
Phía trước là cây cầu nhỏ, phía sau là một rừng trúc xinh đẹp.
Rất mới mẻ, rất u tĩnh, trong không khí tản ra hương vị hoa oải hương, hít sâu một hơi, tâm tình cũng thoải mái hơn.
Cố Cảo Đình gõ cửa, liếc nhìn cô một cái.
"Nhìn tôi làm gì." Hoắc Vi Vũ nhíu mày cảnh giác nói.
"Một lát tôi kêu người lấy mấy bộ lễ phục đến cho cô, quần áo của cô quá hỡ hang.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
"Hở chỗ nào chứ?" Hoắc Vi Vũ kháng nghị nói.
"Tôi không thích cô mặc như vậy." Cố Cảo Đình bá đạo nói.
Mở cửa ra.
Một người con gái đáng yêu, mặc đồng phục màu hồng, cung kính nói: "Thiếu tá Cố, ngài đến rồi, chủ tịch của tôi chờ ngài bên trong."
"Ừ." Cố Cảo Đình lên tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo, cũng không nhìn cô gái kia một cái, đi về phía trong phòng.
Hoắc Vi Vũ mệt mỏi đuổi theo.
Đi qua mấy cái sân nhà mới đến cửa chính.
Trong đại điện được trang trí theo phong cách cỗ xưa khác với ở bên ngoài, nhìn thấy còn xa xỉ hơn đồ dùng hiện đại, treo rất nhiều đèn thủy tinh, ngăn tủ gỗ lim, ghế dựa hiện đại, gạch men sứ trơn bóng, tranh vẽ trên tường xanh vàng rực rỡ.
Một đám người chỉnh tề đứng ở hai bên, một người thanh niên thời thường đứng ở chính giữa, anh ta mặc tây phục, quần màu xám, đeo bông tai, mi thanh mục tú(lông mày xanh đôi mắt đẹp).
"Thiếu tá Cố đại giá quang lâm, cần tôi giúp gì à?" Thanh niên cười nói.
Vừa nói, Hoắc Vi Vũ mới phát hiện, “cậu ta” là nữ.
"Giúp cô ta chọn một bộ trang điểm tốt nhất, dạy cho cô ta cách trang điểm như thế nào, hơn nữa, chọn mấy bộ lễ phục thích hợp luôn." Cố Cảo Đình phân phó nói.
"Được, các người đẹp, chúng ta bắt đầu làm việc thôi." Cô gái vỗ tay nói.
Hoắc Vi Vũ được người ta mời vào bên trong.
Cô gái nhìn vết thương trên mặt Hoắc Vi Vũ, sau khi giúp Hoắc Vi Vũ đắp mặt nạ, cô ta ngồi ở trên bàn, cười nói: "Mặt nạ này cần đắp 10 phút, tôi là Nhan Sơ, em gái Nhan Diệc Hàm, Nhan Diệc Hàm là quân y của bọn họ, y thuật rất cao, anh ấy và thiếu tá là bạn thân."
"Chuyện của Cố Cảo Đình tôi cũng không muốn biết." Hoắc Vi Vũ thờ ơ nói.
"Cô là vị hôn thê mới của Cố Cảo Đình?" Nhan Sơ tò mò hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Nhan Sơ, ánh mắt lạnh lùng, "Chuyện của tôi, cô cũng không cần biết."
Nhan Sơ: "..."
Mười phút sau.
Lấy mặt nạ ra, lau khô mặt.
Nhan Sơ kéo ra khóa hộp cầu chì, lấy một ít thuốc mở từ bên trong ra.
Cô ta vừa thoa lên mặt Hoắc Vi Vũ vừa nói: "Thuốc mỡ này có hiệu quả rấy tốt cho vết thương, là anh tôi nghiên cứu chế tạo, vết thương bình thường chỉ dùng hai ngày có thể lành lại, 1 hộp tới 1 vạn đó, một hộp cũng khó cầu, còn có một loại phấn bằng dược, so với cái này còn quý hơn, rất khó nghiên cứu chế tạo, từ đầu anh tôi cũng tính không bán."
Hoắc Vi Vũ đưa mắt nhìn thuốc mỡ.
Thuốc mỡ này, còn có thuốc bột, Cố Cảo Đình vứt cô một đống.
Cố Cảo Đình đối với người phụ nữ này, thật đúng là rất tốt.
Thuốc mỡ tốt nhất, Nhan Sơ lại thoa lớp kem dưỡng da cho cô.
"Loại này, là một thiếu tá đưa cho cô, nó là mật sữa LANMER đặc biệt chế thành, so với 1 hủ 1 vạn đồng trên thị trường hơn muốn quý tốt gấp mấy chục lần.
Trong đó có 2 nguyên liệu là Thiên Sơn tuyết liên cùng Thiên Tàm có thể khôi phục làn da co dãn, tái tạo làn da trắng đẹp, hiệu quả có thể nhìn thấy trong 2 tiếng.
Rất nhiều người hơn 50 tuổi dùng một lần liền có được làn da 30 tuổi rồi.
Nếu cô dùng xong, tôi có thể đảm bảo cô sẽ có làn da trắng nõn như 18 tuổi, non mềm có thể bấm ra nước." Nhan Sơ lải nhải giới thiệu nói.
Hoắc Vi Vũ hơi nhíu mày, "Không phải Cố Cảo Đình đã mua sao? Cô lạ đẩy mạnh tiêu thụ với tôi không biết mệt sao? Cô không thấy phiền, tôi nghe cũng mệt, ngậm miệng làm việc, cô có thể càng chuyên tâm hơn."
Nhan Sơ: "..."
...