...
Hoắc Vi Vũ vàng thật không sợ lửa nhìn thẳng Hoắc Thuần.
Đoạn ký ức hồi bé liền hiện lên trong đầu, cô biết từ nhỏ ông nội đã không thích mình, thật sự là vô cùng chán ghét.
Khi cả gia đình qua nhà ông nội dùng cơm, ông nội đều không cho phép cô ngồi bàn trên cùng với mọi người.
Có khi Hoắc Thuần còn không khách khí nhổ nước miếng vào bát cơm của cô, nhưng mỗi lần ông nội đều thiên vị cô ta, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, quở trách.
Những lúc như vậy mẹ sẽ ở một bên ôm cô vào lòng khóc, ba cũng sẽ bênh vực cô mà muốn dẫn cô về nhà, nhưng nếu ông nội không cho phép đi thì cô sẽ luôn cố gắng nhẫn nhịn mà ở lại.
Trong trí nhớ của Hoắc Vi Vũ, tình cảm ba mẹ luôn rất tốt, cho đến bây giờ hai người bọn họ đều không có giận dữ hay cãi nhau, đối với cô thì luôn chăm sóc yêu thương.
Bây giờ lại có người nói cô không phải là con ruột của ba, cô làm sao tin tưởng đây?
Tin tức này quả thực là sấm sét giữa trời quang, Hoắc Vi Vũ cảm thấy như có ai đó hung hăng đập mạnh vào gáy mình, làm cho cô choáng váng đến không giữ được bình tĩnh nữa.
“Đi, bây giờ tôi và cô liền đi xét nghiệm AND.” Cô nắm chặt cánh tay Hoắc Thuần, hai mắt sớm đã đỏ lên.
“Đi thì đi, lên xe.” Hoắc Thuần nói ra
Bọn họ đến bệnh viện gần đó nhất, tiến hành lấy máu, Hoắc Thuần còn đặc biệt nhờ quan hệ để được ưu tiên làm kiểm tra trước.
Thời gian chập chạp trôi, hai người họ ngồi ở khu nghỉ ngơi của bệnh viện chờ đợi kết quả cuối cùng.
Hoắc Vi Vũ lẳng lặng ngồi trên ghế, cô ngẩn người, đôi mắt không hề có tiêu cự như đang lạc trong một khoảng không nào đó.
Hoắc Thuần lấy tấm gương ra, cẩn thận nhìn xem khuôn mặt mình có bị Hoắc Vi Vũ đánh hỏng hay không: “Còn tốt, không sao”. Cô ta không vui trừng mắt về phía Hoắc Vi Vũ, tức giận nói:
“Hoắc Vi Vũ, cô đừng tưởng rằng xóa được đoạn ghi hình đó thì liền đắc ý, tôi vốn đã chuẩn bị từ trước, cô cũng quá coi thường trí thông minh của Hoắc Thuần này rồi.”
Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nhìn về phía Hoắc Thuần :"Dám uy hiếp Thái Nhã, cô đúng là tự muốn chôn mình, cẩn thận về sau chết cũng không biết bản thân mình tại sao chết."
“Sai, người tôi muốn uy hiếp là Ngụy Tịch Phàm, ông ta đúng là đói bụng ăn quàng, loại phụ nữ như Thái Nhã mà cũng có thể chạm, nghĩ tới đã cảm thấy buồn nôn, “phi”, cô ta còn muốn giới thiệu tôi cho một gã đàn ông lớn tuổi, đúng là đầu óc có vấn đề.” Hoắc Thuần phẫn hận nói.
Hoắc Vi Vũ quay mặt đi chỗ khác, hiện tại cô không có tâm tư đi quản người khác, cô chỉ muốn biết kết quả cuối cùng thôi. Cuối cùng y tá cũng đi ra từ phòng xét nghiệm, nhìn về phía họ nói : “Kiểm tra đã có kết quả, hai cô không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, nhưng mà Hoắc Thuần, cô có mang rồi.”
Hoắc Thuần khiếp sợ: “Tôi mang thai?”
Hoắc Vi Vũ rũ mắt, hoảng hốt từ trong bệnh viện đi ra ngoài.
Trên thế giới này đúng là chuyện gì cũng có thể phát sinh, làm sao người mà cô trước giờ luôn yêu thương, kính trọng lại không phải là ba ruột của mình.
Rốt cuộc ba của cô là ai? Đột nhiên cô nghĩ đến, sao ông nội chán ghét mình như vậy, ba vừa mất liền đuổi cô đi, phải chăng là biết được chút về chuyện xảy ra năm xưa, về thân thế thật của cô.
Cũng không đau buồn như tưởng tượng, cũng không kích động, chẳng qua là cô cảm thấy nơi sâu nhất trong lòng mình thực trống rỗng, nỗi cô đơn như vây bủa khắp thân thể.
Tiếng điện thoại vang lên, là Lâm Thừa Ân, Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nghe.
"Tiểu Vũ, em ở đâu? Anh tìm được địa chỉ của dì Hoàng rồi, chắc em vẫn còn nhớ rõ dì Hoàng nhỉ, chính là người đang làm bảo mẫu cho nhà em, sau khi ba em chết thì đột nhiên biến mất, anh nghĩ bà ấy có thể biết được chuyện gì đó, bây giờ chúng ta cùng qua tìm người." Lâm Thừa Ân trầm Trọng nói ra.
Ánh mắt của Hoắc Vi Vũ vô hồn nhìn về phía trước, nước mắt lăn xuống.
Nếu đây là bão táp, vậy hãy để nó tới mãnh liệt hơn nữa đi,cô muốn biết rốt cuộc ông trời cùng muôn đả kích cô đến mức độ nào mới cam tâm.
"Tớ đang ở một bệnh viện gần nhà,cậu qua đón tớ đi,tớ lập tức xin phép nghỉ với công ty"Hoắc Vi Vũ nói xong tắt điện thoại,nhẹ nhàng lau đi nước mắt.Trốn tránh vô dụng,dù sao cuối cùng cũng phải đối mặt,vậy thì hiện tại liền đối mặt thôi.
...