...
: Thấy anh giữa hàng nghìn người
Hoắc Vi Vũ theo bản năng nhìn vào bên trong nhà ăn.
Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục Phỉ ngồi ở vị trí chính giữa .
Tiếng dương cầm vang lên du dương.
Hoa tươi, hương thơm, tuấn nam, mỹ nữ, tất cả tạo nên một hình ảnh tuyệt đẹp.
Tất cả dịu dàng, tất cả yêu chiều của người đàn ông đều giành cho cô gái ấy.
Cô thực sự buông tay rồi.
Buông tay anh, cũng là buông tay chính mình. Tuy sẽ rất đau khổ, nhưng sẽ chỉ đau khổ trong một thời gian thôi, không phải sao?
"Chúng ta đi nơi khác ăn đi, tôi mời." Hoắc Vi Vũ ảm đạm lên tiếng.
Tô Bồi Ân liếc côg một cái, "Cô muốn vào sao? Tôi có thể nghĩ cách ."
Hoắc Vi Vũ lắc đầu, "Không cần, không nhất định phải ăn ở đây vào hôm nay , chúng ta đi dạo phố, thích ăn thứ gì tôi bao hết."
Hoắc Vi Vũ xoay người rời đi.
Cô hoàn toàn không để ý tới, bên trong nhà hàng, ánh mắt Cố Cảo Đình đang dõi theo mình.
"Đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị của anh sao?" Đan Địch Tư Lục Phỉ cười nói, "Em thấy chúng rất ngon, đồ ăn những nơi khác không nuốt trôi được ."
"Ừ." Cố Cảo Đình lên tiếng, buông đũa, lạnh nhạt nhìn Đan Địch Tư Lục Phỉ.
Đan Địch Tư Lục Phỉ mỉm cười, "Trên mặt em có cái gì sao?"
"Không có, có cũng không nói." Cố Cảo Đình thản nhiên trả lời.
Đan Địch Tư Lục Phỉ: "..."
Cô có chút xấu hổ, cúi đầu ăn cơm, một lát sau liền đặt đũa xuống, vẫn giữ nguyên nét cao quý cùng tao nhã, và tính cách hoạt bát, "Lát nữa chúng ta đi xem phim "
"Anh không thích đi xem phim." Cố Cảo Đình lạnh lùng.
Đan Địch Tư Lục Phỉ lắc lắc ly rượu vang, cười: "Quan trọng là xem phim cùng ai. Em rất muốn xem phim cùng với anh ."
Cố Cảo Đình nhìn đồng hồ, "Mấy giờ?"
"Tám rưỡi tối nay , em có vé rồi ." Đan Địch Tư Lục Phỉ cười duyên dáng.
Cố Cảo Đình không nói gì, đứng dậy, đi ra ngoài.
Đan Địch Tư Lục Phỉ nhìn theo bóng lưng anh, nhếch miệng, con người sáng lên.
Đàn ông càng khó chinh phục cô càng thích.
Cố Cảo Đình, chỉ có thể là của cô.
*
Hoắc Vi Vũ tới trung tâm phồn hoa nhất ở Linh Đều.
Cô mua rất nhiều đồ trang sức, đeo lên người.
Lúc đi đường, trang sức va vào nhau kêu leng keng.
Phụ nữ khi thất tình rất thích đi mua sắm, quả nhiên là thật , không phải người ta thường nói rằng... mua sắm có thể trị được bách bệnh sao?
Hoàn toàn không nên ngăn cản phụ nữ đang mua sắm.
Hoắc Vi Vũ lại mua hai vòng đeo tay, lắc lắc tay trước mặt Tô Bồi Ân, ."Có muốn mua cho bạn gái anh không, rất đẹp đó ."
"Tôi không có bạn gái." Tô Bồi trả lời.
Hoắc Vi Vũ lại nhớ anh từng nói, không phải anh không có, mà là không thích.
Tô Bồi Ân dừng lại trước một hiệu quần áo, mắt nhìn vào bộ trang phục ở góc tối nhất, "Kiểu đó lúc trước công chúa từng mặc, cô có muốn thử không?"
"Được thôi." Hoắc Vi Vũ tiến vào trong, cầm chiếc váy màu sắc sặc sỡ, vào phòng thay đồ.
Thay đồ xong bước ra ngoài, cô nhìn ảnh phản chiếu chính mình trong gương.
Chiếc váy vô cùng đẹp, mặc lên khiến tâm tình người ta tốt hơn nhiều.
Cô đi đến trước mặt Tô Bồi Ân, đùa giỡn: "Tiểu Tô tử, nhìn xem chiếc váy mới của bổn công chúa như thế nào?"
Tô Bồi Ân bật cười, "Hạ thần đã mua nó."
"Ách..." Hoắc Vi Vũ ngưng cười, cô không muốn để người khác trả tiền, "Bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả cho anh."
"Tiền mặt của cô không phải để ở nhà Thôn bí thư sao? Tặng cho cô đó."
"Tôi không cần, tôi sẽ đi thay ra." Hoắc Vi Vũ xoay người.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh.
Cho dù có đứng giữa đám đông náo nhiệt, Cố Cảo Đình vẫn cao lớn như cột cờ, khiến người ta không thể không để mắt đến.
Chỉ là, ánh mắt anh nhìn cô thâm sâu khó lường, như vũ trụ mênh mông rộng lớn.
...