...
Hoắc Vi Vũ theo bản năng nghiêng người đi, bảo vệ ngực.
Sức của anhh ta rất lớn, dao găm thật sâu đâm vào trong cánh tay Hoắc Vi Vũ.
Cô cảm thấy xương cốt giống như đều bị đâm xuyên qua.
Vẻ mặt đau đớn tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.
"Chính là anh ta, bắt lấy anh ta." Được bảo vệ từ một nơi bí mật gần đó, người của Duật Nghị xuất hiện, trong tay đều cầm súng.
"Tôi sẽ không bỏ qua cho cô." Người đàn ông hung ác nói bên tai Hoắc Vi Vũ.
Anh ta dừng sức đẩy Hoắc Vi Vũ ra.
Cây dao bị anh ta rút ra, máu tươi bắn tung tóe.
Hoắc Vi Vũ che miệng vết thương, nhìn người đàn ông kia nhanh chóng chạy trốn.
Tốt lắm, tốt lắm...
Nguy cơ của Cố Cảo Đình đã được giải trừ.
Cô bị thương cũng đáng lắm.
Vệ sĩ gõ cửa phòng Duật Nghị, "Hoàng tử, an toàn."
Duật Nghị mở cửa, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ bị thương, trong lòng căng thẳng, có cảm giác kỳ lạ.
Cậu ta lo lắng chạy tới, "Sao cô lại bị thương."
Hoắc Vi Vũ tựa ở trên tường, đột nhiên cảm thấy trong lòng buồn bực khó nhịn, giống như có côn trùng chui vào.
Nước mắt chứa đầy trong mắt, ngũ quan đều nhíu lại với nhau.
"Báo cáo hoàng tử, nhờ có Hoắc tiểu thư xả thân cứu giúp, giúp chúng ta tranh thủ thời gian, để được cứu viện." Vệ sĩ báo cáo.
"Mấy người đều là phế vật, còn để cho một người phụ nữ bị thương." Duật Nghị lớn tiếng quát.
Hoắc Vi Vũ chỉ nghe tiếng on gong trong lỗ tai, trái tim giống như có cảm giác ngừng đập, từ mặt tường trợt xuống.
Duật Nghị vội vàng bế cô lên, nói với vệ sĩ: "Nhanh chuẩn bị xe, để bệnh viện quân y chuẩn bị bác sĩ tốt nhất."
"Vâng."
Duật Nghị còn chưa chạy tới cửa, Hoắc Vi Vũ rũ tay xuống, ngất đi.
Trong phòng 308
"Cô tìm tôi có chuyện gì quan trọng không?" Cố Cảo Đình một tay để ở trong túi quần, lạnh như băng nhìn Phùng Tri Dao hỏi.
"Cảo Đình, sau khi tiệc kết thức, thật sự muốn đưa tôi đi sao?" Hai mắt Phùng Tri Dao rơi nước mắt hỏi.
"Nếu như không phải Giang Khả, người cô giết chết là Hoắc Vi Vũ, quân chủ phạm pháp cùng tội như dân, nhìn mặt mũi của cha cô, tôi đã giúp cô lần cuối, trong vòng năm năm, đừng về nước." Cố Cảo Đình lạnh nhạt nói.
Phùng Tri Dao hít mũi một cái, "Tôi không đi, tôi muốn ở lại, tôi không cam lòng."
"Thanh Vân đã yêu Y Phương Phương, cô không có cơ hội." Cố Cảo Đình đả kích nói.
"Đều là anh, nếu như Thanh Vân không cưới Y Phương Phương, chúng ta sớm ở cùng một chỗ, Hoắc Vi Vũ chính là gian tế, tôi giết cô ta không sai, tôi phải được khen ngợi, là anh bao che cho cô ta!" Phùng Tri Dao không bình tĩnh nói.
"Đủ rồi, lấy lập trường bây giờ của cô không có tư cách nói điều kiện với tôi, hoặc là đi, hoặc là ngồi tù, trong hai chọn một." Cố Cảo Đình lãnh khốc nói.
Ánh mắt Phùng Tri Dao dần dần lạnh xuống, cô tràn đầy căm hận với anh, "Anh thật sự không niệm tình xưa đúng không?"
"Cho tới bây giờ tôi và cô không có tình cũ." Cố Cảo Đình dứt khoát nói.
"Đừng quên ba của tôi đã cứu anh, là ông ấy ngăn cản viên đạn của Giang Khả." Phùng Tri Dao đề cao giọng nói.
"Cô cũng đừng quên, lúc ấy cô đã nói dối tình hình quân sự, trong mười anh em của tôi, đã chết sáu người." Cố Cảo Đình nhíu mày, ánh mắt sắc bén.
"Thì ra anh vẫn luôn trách tôi, mẹ của tôi điện thoại tới đây, nói là đưa đồ cho tôi, sao tôi biết là bẫy, nếu như tôi biết là bẫy, tôi sẽ để cho ba tôi đi sao?" Phùng Tri Dao nức nở nói.
"Chuyện này tôi không muốn truy cứu nữa, sau khi tiệc kết thúc tôi sẽ đưa cô rời khỏi, Minh Nặc tôi sẽ tìm người chăm sóc, ngoài ra, Giang Khả còn một người anh em tên Giang Hạo Trần cô biết không ?" Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi.
Phùng Tri Dao dừng một chút, không hiểu ra sao, "Giang Khả còn có anh em?"
"Cho tới bây giờ không ai biết được khuôn mặt thật của anh, thám tử của tôi có nói, có khả năng anh ta đã đến quốc gia của tôi, là cô giết chết Giang Khả, không muốn chết, thì ở lại." Cố Cảo Đình trầm giọng nói, mở cửa, đi ra ngoài.
...