...
Cố Cảo Đình nhíu mày, sắc mặt khác thường, nói giọng khàn khàn: “cô tốt xấu nên có phản ứng phụ nữ bình thường.”
“phụ nữ bình thường lúc này là phản ứngnhư thế nào?” Hoắc Vi Vũ hỏi, trong mắt mang theo tia giảo hoạt.
“Kêu!” Cố Cảo Đình đơn giản một chữ.
Hoắc Vi Vũ cười, mang theo ngữ khí trêu chọc nói: “Tư lệnh thật là anh dũng vô cùng, có thể ở trong kẽ hở tìm kiếm sức sống mới bừng bừng, động não lớn có thể nuốt hết cả vũ trụ.”
Cố Cảo Đình: “……”
“nói nhiều như vậy, cô mồm mép, đúng không?” Cố Cảo Đình lạnh mặt nói.
Hoắc Vi Vũ: “……”
“Không phải anh làm tôi kêu sao?” Hoắc Vi Vũ đúng lý hợp tình nói.
“Một thanh âm là được.” Cố Cảo Đình nhắc nhở nói, hơi hơi dùng sức, cảm nhận được cô mềm mại mà da thịt tràn ngập lực đàn hồi.
Trong đầu nhớ lại ngày đó cô cho anh cảm thụ hoàn mỹ.
Anh mấy giây đều tưởng tiếp tục thâm nhập, con đường bình thường tiến vào sâu trong linh hồn của cô, phóng thích hàng tỉ sinh mệnh bơi lội.
“A.” Hoắc Vi Vũ đơn điệu kêu một tiếng, không có một chút thiếu.
Cố Cảo Đình nhíu mày, hiển nhiên là không hài lòng.
Anh như con báo ưu nhã, cao quý, tự do hành tẩu ở sơn cốc.
Hoắc Vi Vũ liếc anh một cái, tầm mắt từ cơ ngực anh cường tráng đi xuống, trải qua đường cong cơ thể anh, tới chỗ tiểu quái thú, còn không có thấy rõ đâu, cằm đã bị Cố Cảo Đình nâng lên.
Hoắc Vi Vũ nghĩ đến còn có chuyện gì không có làm, a một tiếng có lệ.
“Câm miệng.” Cố Cảo Đình bá đạo nói.
Hoắc Vi Vũ không nói.
Anh nhìn chằm chằm mắt đẹp của cô, tốc độ càng lúc càng nhanh, hầu kết chuyển động, hơi hơi mở ra môi gợi cảm, thở dốc, mày cũng ninh lên, trong mắt hiện lên một màu huyền ảo.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy trên bụng như là bị nước nóng phỏng.
Cố Cảo Đình như là dã thú thấp kém.
Hoắc Vi Vũ xem đôi mắt anh, bộ dáng thực mệt mỏi, nhưng anh như vậy, làm trong lòng cô mềm nhũn.
Thực mau, anh lại khôi phục lãnh khốc trấn tỉnh ngày thường.
“Còn có chín tầng trời.” Cố Cảo Đình ý vị thâm trường nói.
Hoắc Vi Vũ: “……”
Anh mới vừa ăn no, liền nghĩ dừng lại?
“Tôi đi tắm rửa.” Hoắc Vi Vũ xoay người, từ trên giường, chợt tiến vào phòng tắm.
Vì mục đích an toàn, cô đem cửa phòng tắm khóa lại.
Chờ cô từ trong phòng tắm ra tới, Cố Cảo Đình đã không còn nữa.
Hoắc Vi Vũ nhìn đến thuốc mỡ trên bàn,đè lên tờ giấy, đi qua, đem tờ giấy cầm lấy xem.
chữ viết Cố Cảo Đình như nước chảy mây trôi, nét chữ cứng cáp, đơn giản viết, “Trong quân có việc tôi đi trước, thuốc mỡ thoa ngoài da, một ngày ba lần, có việc gọi điện thoại cho tôi.”
Hoắc Vi Vũ đem tờ giấy ném vào thùng rác, dựa ngửa vào trên giường, hít sâu một hơi.
Trong phòng mang theo hương vị nồng đậm ái muội, làm người mặt đỏ tim đập.
Hoắc Vi Vũ lăn long lóc từ trên giường lên, mở ra cửa sổ thông khí.
Cố Cảo Đình còn chưa có lên xe, ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cửa sổ cô đứng.
Hoắc Vi Vũ xấu hổ, giống như cô có vẻ lưu luyến anh.
Nhưng lúc này kéo lại bức màn lộ vẻ cố tình.
Cô dứt khoát đứng ở cửa sổ hướng tới anh phất phất tay.
Cố Cảo Đình thực nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng, nghiêng người.
Trung tá Thượng cười so với hoa còn sáng lạn hơn, giúp Cố Cảo Đình đóng lại cửa xe sau.
Phía trước có hai chiếc xe đi trước, xe Cố Cảo Đình mới lăn bánh, đi theo sau xe Cố Cảo Đình còn có hai chiếc xe.
Hoắc Vi Vũ lúc này mới phát hiện, nguyên lai các binh lính Cố Cảo Đình đều ở bên ngoài đợi mệnh, anh tới một chuyến thật đúng là điều động binh lực.
Di động của cô vang lên tin nhắn tới.
Hoắc Vi Vũ bò lên trên giường, đem điện thoại từ dưới gối đầu lấy ra, nhìn về phía tin nhắn.
Là của Cố Cảo Đình.
“Đóng cửa sổ cho kỹ, cẩn thận muỗi, buổi tối ngày mai tôi bớt thời giờ sẽ đến.”
Hoắc Vi Vũ ghé vào trên giường giả chết.
Cô không có việc đứng ở cửa sổ làm gì, coi, bị trời phạt đi!
...