...
"Cái gì?"
"Em nghe Hoắc Thuần nói, xém chút nữa là Cố Cảo Đình cưới Hoắc Vi Vũ, nhưng bởi vì Hoắc Vi Vũ phá hủy hôn lễ của em gái anh ta, Cố Cảo Đình rất tức giận, cho nên mới không cưới." Lý Nghiên Hiền lo lắng nói.
"Thời điểm đàn ông tức giận, sẽ hành động cực đoan, đương nhiên, rất bình thường, tuổi trẻ nhiệt huyết mà, Cố Cảo Đình vẫn còn tình ý với cô ta, chúng ta cứ im lặng theo dõi diễn biến." Ngụy Tịch Phàm lý trí nói.
*
Cố Cảo Đình đi đến nhà ăn.
Hoắc Vi Vũ nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn anh.
"Trong quân có việc gấp, tôi đi đến đó, cô cứ từ từ ăn, ăn xong để tôi cho người tiễn cô." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ buông đũa:
"Tôi cũng ăn no rồi."
Cố Cảo Đình nhíu mày:
"Ăn ít như vậy?"
"Đã ăn rất nhiều." Hoắc Vi Vũ lẩm bẩm nói.
Cố Cảo Đình bất đắc dĩ, nhìn về phía binh lính, phân phó nói:
"Đưa cô ta về."
Hoắc Vi Vũ đứng lên.
Cố Cảo Đình nắm chặt tay của cô, liếc cô, trầm giọng nói:
"Mấy ngày sau rất bận, thứ năm sẽ chừa ra chút thời gian, nhất định phải cầm điện thoại trong tay."
"Ừm." Hoắc Vi Vũ đáp trả.
Cố Cảo Đình buông cô ra.
Hoắc Vi Vũ đi ra ngoài, ánh mắt liếc qua nhìn thấy anh nghiêm túc gọi điện thoại.
Cô quay đầu nhìn.
Một người đàn ông, trung tâm của quốc gia, trưởng thành chững chạc, nghiêm túc có trách nhiệm, vậy anh sẽ đối đãi với người anh yêu thế nào?
Anh giống như một người đàn ông mị hoặc.
Càng gần gũi, càng muốn vén lên tấm màng che mặt của anh.
Có thể Tư lệnh gặp nguy hiểm, yêu cũng cẩn thận.
Hoắc Vi Vũ nghĩ đến xuất thần, không chú ý dưới chân, dẫm vào tấm thảm, xém chút ngã sấp xuống, may cô linh hoạt lấy tay chống đỡ.
Cố Cảo Đình cúp máy, bước tới gần, đỡ cô dậy, quở trách nói:
"Đi phải nhìn đường chứ, nhìn tôi làm gì."
Hoắc Vi Vũ đùa giỡn nói ra:
"Anh đẹp trai hơn đường."
Cố Cảo Đình: "..."
Một câu, anh không nỡ trách cô, giọng nói mềm xuống:
"Có đau không?"
"Cũng không sao." Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng nói.
Cố Cảo Đình tàn khốc nhìn về phía dì Long, dặn dò:
"Vứt hết mấy cái thảm này đi."
Nói xong ánh mắt lại chuyển sang mặt của Hoắc Vi Vũ:
"Bước đi cẩn thận chút, té chính là cô, đau cũng chính là cô, đường không có tri giác."
Hoắc Vi Vũ nghe giọng anh có chút thương tiếc, đáy lòng run rẩy lợi hại.
Tiếng động cơ của phi cơ vang lên.
Cô tỉnh táo lại, biết anh muốn đi, giơ chân lên, lung lay chân:
"Dép lê này tôi mang đi."
"Có chuyện gì thì gọi cho tôi." Cố Cảo Đình nói.
Hoắc Vi Vũ gật đầu, rũ mắt xuống.
Anh biết nếu cô có chuyện cũng không gọi cho anh.
Cúi người, bế cô lên.
Hoắc Vi Vũ giật nảy mình, cầm tay của Cố Cảo Đình.
Anh chăm chú nhìn cô, không nói gì, đi ra ngoài.
Cô có thể cảm giác lực đạo trên tay anh, cơ bụng cường tráng, tín nhiệm buông tay ra.
Binh lính mở cửa xe ra.
Anh đặt cô vào xe, đóng cửa lại.
Binh lính khởi động xe, lái đi, làm liền một mạch.
Hoắc Vi Vũ quay đầu, anh còn đứng ở cửa.
Dưới phi cơ, cuốn lên chút gió, anh đứng trong gió, ưu nhã cao quý, ngọc thụ lâm phong.
Một sợi dây thừng thả xuống, Cố Cảo Đình anh tuấn bắt lấy.
Lên máy bay, Hoắc Vi Vũ liền không thấy được nữa.
Cô mở cửa sổ, vươn đầu ra.
Cố Cảo Đình đã lên máy bay.
Động tác nhanh, chuẩn, lưu loát.
Từ nhỏ đã sinh sống ở học viện quân đội, cô cũng thấy qua quân nhân, lính đặc chủng lợi hại cũng đã gặp, vì quen thuộc, nên cũng không cảm thấy ghê gớm cỡ nào.
Nhưng mà, vừa rồi, cô thật sùng bái.
...