...
Nhân viên phục vụ đề phòng nhìn Hoắc Vi Vũ, "Xin lỗi, chúng tôi không thể lộ tin tức của khách."
Hoắc Vi Vũ nở nụ cười, lắc lắc cái hộp trong tay, giải thích nói: "Đây là đồ vật của người khách phòng 806 để cho tôi đem tới, nhưng lúc tôi đến đó, trong phòng đã không còn ai.
Một nhân viên phục vụ đưa cho tôi, tôi sợ cầm nhầm.
Cô có thể hỏi nhân viên phục vụ, có lẽ bây giờ cô ấy còn quét dọn ở trong phòng. Nếu như tôi thật sự cầm nhầm, cô chịu trách nhiệm sao? "
Nhân viên phục vụ nhíu mày, nghe nói muốn chịu trách nhiệm, liền sợ hãi.
Cô ta gọi vào bộ đàm cho dì quét dọn trong phòng 809, hỏi: "Vừa rồi cô có quét dọn trong phòng 809 hả?"
"Ừm." giọng nói của dì quét dọn từ trong bộ đàm ở bên kia truyền tới.
"Có người khách tới lấy cái hộp phải không?" nhân viên phục vụ lại hỏi.
"Có, là người khách trong phòng này để lại cho dì, người khách này cũng thật kỳ quái, để lại cho dì cái hộp, còn cô ta lại không có ở đây, hộp đó không phải hàng cấm chứ?"
"Đã biết." Nhân viên phục vụ cũng hiểu được kỳ lạ, kiểm tra thông tin khách phòng đó, nói với Hoắc Vi Vũ: "Là người tên là Hoắc Thuần, là người này phải không?"
Hoắc Vi Vũ đã hiểu, khóe miệng cong lên, trong mắt trở nên lạnh lùng, "Là cô ta, làm phiền rồi."
Cô đi ra ngoài, mở hộp ra.
Bên trong là một bộ nội y tình thú trong suốt, nhãn hiệu trên áo còn viết mấy mẫu chữ: HWW@WXF.
Hoắc Thuần thật sự nhọc lòng sử dụng mưu kế trên một người không quan trọng, không liên quan gì.
Không trách được hôm nay cô ta có thể đạt được thành tích rực rỡ không có tiếng tăm gì.
Cũng không thất vọng cô ta bình thường hay gây chuyện rắc rối.
Hoắc Vi Vũ rời khỏi nơi của Ngụy Tịch Phàm, đi trước một chuyến đến trung tâm thương mại.
Cô nhớ rõ phía dưới lầu trung tâm thương mại có một người thợ may rất giỏi.
Một giờ sau
Cô xuất hiện ở Shangrila 1 trước cửa phòng 806, nhấn chuông cửa.
Đứng ở chỗ góc cua đôi mắt của Lý Nghiên Hiền đỏ bừng, nắm chặt nắm đấm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoắc Vi Vũ, hận không thể phanh thây xé xác Hoắc Vi Vũ.
Ngụy Tịch Phàm mở cửa, dịu dàng cười với Hoắc Vi Vũ, để cho Hoắc Vi Vũ vào cửa.
"Cô đang cầm gì vậy?" Ngụy Tịch Phàm mong đợi hỏi.
Hoắc Vi Vũ mở hộp ra, lấy một cái váy màu trắng trong suốt từ bên trong ra, còn có dây thắt màu hồng.
Ngụy Tịch Phàm biết rõ đó là gì, máu huyết trong người dâng lên sôi sùng sục.
Do Hoắc Vi Vũ cầm lấy, ông ta cảm thấy có một tư vị khác.
Nếu váy này mặc ở trên người cô, nhất định nhìn rất xinh đẹp.
Cô lạnh lùng, cô xinh đẹp, cô không trói buộc lại thật mị hoặc, quả thật phát ra từ trong xương.
Khí chất đó không phải những phụ nữ kia chỉ cởi quần áo ra, đứng đó chuẩn bị tư thế là có thể có.
Cửa được mở ra.
Lý Nghiên Hiền nổi giận đùng đùng đi vào, đoạt lấy váy trên tay Hoắc Vi Vũ, kích động mắng Ngụy Tịch Phàm: "Được lắm, Trần Thế Mỹ, anh dám gạt tôi, hẹn kĩ nữ ở chỗ này!"
Vẻ mặt của Ngụy Tịch Phàm tái nhợt, hết đường chối cãi, hoảng sợ hỏi: "Tại sao em có thẻ phòng hả?."
"Anh đừng quan tâm tại sao tôi có thẻ phòng." Lý Nghiên Hiền trừng mắt nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, trong mắt đầy hận ý, bà ta giơ tay lên, một cái tát đánh lên mặt Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ trốn mất, nói: "Ngụy phu nhân, nghe tôi giải thích."
"Tôi không muốn nghe hồ y tinh giải thích, bị tôi bắt được rồi, cô đang nói dối, hôm nay tôi muốn đánh gãy chân của cô, xem cô còn dám quyến rũ chồng người khác không?." Lý Nghiên Hiền không để ý tới nói, đánh về phía Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ vọt đến cửa ra vào, nói: "Phu nhân nên xem trước váy này gửi cho ai đã, rồi hả nổi giận."
Lý Nghiên Hiền dừng một chút, "Cô có ý gì?"
...