...
: Muốn đàn ông sao?
Lúc Cố Cảo Đình chạy bộ về, Đan Địch Tư Lục Phỉ đã mặc đồ công chúa lụa là đứng trước cửa đợi.
Cô rất thích đàn ông khi vừa vận động xong, toàn thân đầy mùi mồ hôi, khiến lòng người ta liêu xiêu..
"Cảo Đình, em chờ anh cùng ăn bữa sáng." Đan Địch Tư Lục Phỉ cười cười.
"Anh ăn rồi, anh sẽ gọi người đi cùng em." Cố Cảo Đình giọng trầm khàn, mở cửa, đi thẳng vào trong nhà.
Đan Địch Tư Lục Phỉ nhíu chặt mày.
Cô không ngốc.
Cô có thể cảm nhận được Cố Cảo Đình đối với cô vừa xa cách vừa bài xích , có điều, cô lại thích kiểu đàn ông khó chinh phục như vậy, chỉ có chinh phục được người đàn ông này cô mới đủ tài năng chinh phục cả thế giới.
Đan Địch Tư Lục Phỉ về phòng mình, gọi điện cho Linh lão, lễ phép thưa: "Linh bá bá, cháu là Đan Địch Tư Lục Phỉ, cháu có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ, liệu có phiền không ạ?"
"Chuyện gì thế?" Linh lão chậm rãi hỏi.
"Cháu và Cảo Đình hôm nay muốn tới thăm ngài, cháu muốn có cơ hội ở cùng với anh ấy, ngài có thể giúp cháu không, chờ cháu có cục cưng rồi, ngài chính là ông ngoại của nó." Đan Địch Tư Lục Phỉ cười nói.
"Ha ha ha." Linh lão phá lên cười, "Ta biết rồi, trưa các cháu qua đây, ta giữ các cháu lại qua đêm là được rồi. Nhưng mà, hôm nay còn có vài người tới bái kiến ta."
"Bọn họ cũng là tình nhân sao?" Đan Địch Tư Lục Phỉ tán gẫu.
"Ta cũng không hỏi rõ."
"Nếu cũng là một nam một nữ, vậy thì sắp xếp cho họ ở một phòng, cháu và Cảo Đình ở một cái phòng, như vậy không phaỉ cố ý rồi, cảm ơn bác trước Linh bá bá ."
"Được được."
*
Hoắc Vi Vũ trên đường tới nhà Linh lão gia vẫn có chút lo lắng .
Cô tựa đầu vào cửa sổ, ngẩn người, không động đậy.
Tô Bồi Ân nhìn cô, dáng vẻ vô cùng trầm tư.
"Muốn đàn ông sao?" Tô Bồi Ân cười khẽ hỏi.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt trầm xuống, "Tôi vừa phát hiện ra, lần nào anh cũng cố tình để cho Cố Cảo Đình hiểu lầm quan hệ của chúng ta, anh rốt cuộc đang muốn làm gì?"
"Không phải cô muốn biết Cố Cảo Đình còn thích cô không hay sao? Tôi cũng muốn biết." Tô Bồi Ân bình tĩnh nói, mắt ánh lên tia hứng thú .
Hoắc Vi Vũ hoài nghi quan sát biểu cảm của anh, "An biết để làm gì, chuyện đó thì có liên quan gì đến anh chứ?"
"Nói thật, là Duật Nghị muốn biết, cậu ta thực thích cô." Tô Bồi Ân thản nhiên đáp, mắt nhìn thẳng.
Nhắc tới Duật Nghị, Hoắc Vi Vũ lại cảm thấy có chút áy náy.
Duật Nghị rất tốt với cô, tuy anh ta nhìn cũng bình thường, nhưng tốt tính.
Có điều, cha anh ta như vậy, cho nên bọn họ không thể ở cùng nhau.
"Tôi với anh ta chỉ là tình cảm chị em thôi." Hoắc Vi Vũ nói thẳng.
"Trách không được tên nhóc đó vẫn mê luyến cô , cậu ta chưa bao giờ thử loại tình cảm cấm kỵ đó, nghĩ đến lại khiến người ta thấy kích thích." Tô Bồi Ân cười nói.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Tại sao anh có thể nói những lời đó mà không thấy thẹn chút nào vậy ?
"Người trái đất chúng tôi không hiểu nổi suy nghĩ của người ngoài hành tinh các anh, ở lại trái đất rất nguy hiểm , xin anh mau chóng quay về hành tinh của mình đi." Hoắc Vi Vũ nói, sau đó không thèm quan tâm đến anh ta nữa, mắt hướng ra bên ngoài cửa.
Xe chạy một hồi lâu mới tới biệt thự Linh lão gia.
Nơi này nói thực không phải là biệt thự, phải là hoàng cung mới đúng.
Bọn họ đi qua một cửa, lại một cửa, qua một con đường nhỏ quanh co, cuối cùng đi theo sự chỉ dẫn của tùy tùng, tới chính sảnh.
Một nữ quản gia trung niên lại gần, cung kính nói: "Linh tiên sinh rạng sáng mới trở về, ông ấy đã sai tôi sắp xếp phòng cho hai người, xin đi theo tôi."
...