...
hương 244: Cái gọi là tình cảm, đã tiêu tan ngay cả cặn cũng không còn.
"Bên trên váy hiệu có thêu tên của phu nhân." Hoắc Vi Vũ chỉ chỉ vào cổ áo.
"Cái váy này cũng hợp với số đo của phu nhân, Ngụy tổng cố ý phân phó cho tôi mua lại. Tôi là trợ lý của Ngụy tổng, Hoắc Vi Vũ." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.
Lý Nghiên Hiền kinh ngạc, lật váy ra, nhìn thấy trên cổ áo có dòng chữ dùng kim đỏ thêu lên ba chữ Lý Nghiên Hiền.
Bà ý thức được mình hiểu lầm chồng mình, cơn giận liền biến mất.
"Thật xin lỗi, Tịch Phàm, em không biết." Lý Nghiên Hiền nũng nịu nói.
"Về sau đừng lỗ mãng như vậy nữa." Trong mắt Ngụy Tịch Phàm lóe lên một tia bực bội.
Lý Nghiên Hiền áy náy, cúi đầu.
Hoắc Vi Vũ nhìn bà ta:
"Tôi cảm thấy nhất định có hiểu lầm gì đó, Ngụy Phu nhân, có phải có người nào cố ý châm ngòi ly gián hay không? Ví dụ như, đối thủ cạnh tranh chẳng hạn?"
Lý Nghiên Hiền suy nghĩ, lập tức giải thích nói:
"Đúng vậy, Tịch Phàm, không phải em không tin anh, có một người phụ nữ gọi điện cho em, nói anh ở chỗ này hẹn hò với phụ nữ khác, nên em mới chạy đến, anh phải tha thứ cho em, em là bị người khác thiết kế."
Ngụy Tịch Phàm xoa đầu Lý Nghiên Hiền, ôn nhu nói:
"Có chuyện gì không thể trực tiếp hỏi anh sao? Chúng ta là vợ chồng mấy chục năm rồi."
"Thật xin lỗi." Lý Nghiên Hiền ôm Ngụy Tịch Phàm, hôn lên mặt ông ta một cái:
"Bây giờ em liền đi thay quần áo cho anh xem."
Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống, lông mi thật dài che mất sóng gợn trong mắt.
"Tiên sinh và phu nhân, các người trò chuyện, tôi ra ngoài trước." Hoắc Vi Vũ gật đầu, biết điều đi ra ngoài.
Trong lòng, có chút nhàn nhạt bi thương.
Lúc đầu, muốn buông tha cho Hoắc Thuần, nhưng sự việc trong quá khứ, thương hại, sớm đã tiêu tan không sót lại gì.
Nếu như có thể, cô thật muốn cùng Hoắc Thuần làm người xa lạ.
Người xa lạ sẽ không làm hại, tổn thương, chế giễu.
Chỉ có người quen biết, nhận biết mình, mới có thể ghen ghét, hâm mộ cùng căm hận...
Nửa giờ sau, điện thoại Hoắc Vi Vũ kêu lên.
Cô nhìn là Ngụy Tịch Phàm, nghe, hỏi:
"Ngụy tổng có gì dặn dò?"
"Đến Shangri-La 1 phòng số 806 một chút." Ngụy Tịch Phàm trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ đi qua, ấn chuông cửa.
Ngụy Tịch Phàm mở cửa.
Hoắc Vi Vũ nhìn ông chỉ bọc một cái khăn tắm, lộ ra nửa thân trên.
Trong phòng tràn ngập một hơi thở ngai ngái.
Hoắc Vi Vũ có chút khó chịu, cúi đầu.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Ngụy Tịch Phàm hỏi.
Hoắc Vi Vũ lấy ra một cái hộp hồi nảy Hoắc Thuần đưa cho cô, đưa cho Ngụy Tịch Phàm:
"Đây là thứ của một vị khách trong phòng 809 đưa cho tôi. Tôi cảm thấy không ổn, liền vội đi mua ngay một bộ cho phu nhân, đồng thời thêu tên của phu nhân lên. Tôi tin tưởng chỉ cần ngài tra điện thoại của phu nhân, sẽ thấy, cuộc gọi kia là của vị khách phòng 809."
"Mục đích cụ thể, Ngụy Tổng, sao ngài không hỏi người trong cuộc?"
"Tôi đã biết, cô ra ngoài trước đi." Ngụy Tịch Phàm nói.
Hoắc Vi Vũ quay người rời đi.
Ngụy Tịch Phàm mở hộp ra, nhìn thấy bên trong là chiếc váy thêu tắt tên ông và Hoắc Vi Vũ, trong mắt bắn ra một đạo hung ác.
Không có một thương nhân nào không am hiểu thủ đoạn, coi như bề ngoài ôn nhuận nho nhã, nếu bị đụng đến, thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn.
Ông một mình đi vào gian phòng 809.
Hoắc Thuần vừa sơn móng tay xong, thấy Ngụy Tịch Phàm đến tìm cô, nở nụ cười ngọt ngào:
"Anh yêu."
Ngụy Tịch Phàm tát lên mặt cô ta một cái, dùng rất nhiều sức.
Hoắc Thuần ngã rầm trên mặt đất, bụm mặt, ngoan lệ nhìn Ngụy Tịch Phàm.
Cô biết mình đã bị bại lộ.
Chẳng qua, có thể hại Hoắc Vi Vũ, cái tát này cũng đáng giá.
...