...
“Anh vẫn luôn lấy việc yêu tôi làm cái cớ để tổn thương tôi hết lần này đến lần khác, anh nợ tôi, nợ Lục Diên Phong, anh trả được hết không hả?” Đào Y Y rơi nước mắt mà hỏi.
“Nhưng mà tôi chưa từng hối hận những chuyện mà tôi đã làm, cho dù được lựa chọn một lần nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy! Em thật sự không nhìn thấy được tình cảm chân thành mà tôi dành cho em sao?” Doãn Minh Tước bước từng bước đi gần tới cô, lớn tiếng hỏi.
Đào Y Y lập tức đưa tay nhắm họng súng vào ngay lồng ngực của Doãn Minh Tước: “Anh chính là ma quỷ, đừng có đến gần tôi!”
“Chẳng lẽ em có thể quên được những đêm triền miên cùng với tôi ư, còn những điều mà em đã nói với tôi, em có thể quên được hết sao?” Doãn Minh Tước vẫn bước từng bước ép sát như cũ.
“Anh lại đến gần tôi thì tôi sẽ nổ súng!” Đào Y Y nói, đạn đã được lên nòng, đang chống đỡ ở trên ngực của Doãn Minh Tước.
“Y Y, tôi không hối hận về những chuyện mà tôi đã làm, cũng không hối hận đã yêu em, cũng không hối hận chết ở trong tay của em, nếu như em có thể dùng cách đó để nhớ kỹ tôi, vậy thì cả đời này của tôi cũng sẽ không có nuối tiếc.”
“Em là người vợ hợp pháp của tôi, sau khi tôi chết rồi thì công ty sẽ giao lại cho em, em nhớ là phải đối xử với mình thật tốt, đừng chịu tổn thương nữa, cũng đừng rơi nước mắt, tôi sẽ không an lòng.”
Doãn Minh Tước dịu dàng nói, Đào Y Y khóc đến nỗi toàn thân không nhịn được mà run rẩy, cô vẫn không có dũng khí bóp cò như cũ.
“Doãn Minh Tước, tôi hận anh, cũng sẽ không tha thứ cho anh!” Đào Y Y nức nở nói, nhưng mà lại giống như bị vạn tiễn xuyên tâm, đau đến nghẹt thở.
“Y Y, tôi chỉ hi vọng là em có thể nhớ tôi.” Bàn tay của Doãn Minh Tước chậm rãi chạm vào cây súng ở trong tay của cô, từ từ dời ngón tay của Đào Y Y ra khỏi vị trí cò súng, thay vào đó là ngón tay của anh.
“Đừng mà!”
“Phằng.”
Tiếng thét lên của Đào Y Y đã bị tiếng súng vang lên bao phủ lại, Doãn Minh Tước cũng ngã xuống đất, dưới người của anh là vũng máu nhìn thấy mà giật mình. Nhìn Doãn Minh Tước nằm thoi thóp, thân thể của Đào Y Y mềm nhũn ngã ngồi ở bên cạnh của anh.
Trong đầu của cô hiện ra đoạn thời gian ở nước ngoài với Doãn Minh Tước, lúc đó cô thậm chí hi vọng thời gian đó của cô và Doãn Minh Tước có thể lâu một chút, lâu một chút nữa, tốt nhất là đến khi già đi.
Doãn Minh Tước chậm rãi giơ tay lên muốn sờ vào gương mặt của cô, Đào Y Y động tác chậm chậm nhích lại gần một chút, nhìn nụ cười ở trên mặt của Doãn Minh Tước, phòng tuyến cuối cùng ở trong lòng cũng đã hoàn toàn sụp đổ, trong nháy mắt cô khóc rống nghẹn ngào.
Một giây này cô mới có thể hiểu được cô cũng không phải là thật sự hận Doãn Minh Tước, chẳng qua là cô không thể bước qua được rào cản ở trong lòng của mình, không chịu thừa nhận cô yêu Doãn Minh Tước.
Cho nên cô mới dùng sự hận thù làm lớp ngụy trang.
“Doãn Minh Tước, anh mở mắt ra đi, em đã hiểu rồi, em căn bản cũng không hận anh, người mà em hận chính là em, em không đồng ý thừa nhận mình yêu anh, cũng không đồng ý tiếp nhận anh. Anh đừng nhắm mắt lại có được hay không?” Cảm xúc của Đào Y Y hoàn toàn sụp đổ, cô khóc lớn lên.
“Y Y ngốc, cho dù sau này tôi không thể đi cùng em trên con đường này nữa, cũng không thể bảo vệ được em, nhưng mà tôi có thể nghe được lời nói này của em thì đã rất thỏa mãn rồi. Chuyện duy nhất mà tôi lừa em, thật ra tôi rất hối hận, hối hận vì lúc trước đã không nói cho em biết, tôi tên là Doãn Minh Tước.”
Giọng nói của Doãn Minh Tước dần dần thấp xuống, anh lại cố gắng đưa tay ra muốn nhặt chiếc nhẫn trên mặt đất về.
“Anh đừng cử động! Doãn Minh Tước, anh phải sống sót, anh muốn trừng phạt em như thế nào cũng được hết!” Đào Y Y cố gắng ngăn chặn miệng vết thương của anh lại, nhưng mà căn bản cũng không thể làm được chuyện gì.
Doãn Minh Tước cầm chiếc nhẫn lên nắm chặt ở trong lòng bàn tay, nhìn Đào Y Y, nở nụ cười dịu dàng: “Y Y, thật sự rất xin lỗi…”
Đào Y Y nhìn hai mắt của Doãn Minh Tước chậm rãi nhắm lại, một giây này dường như cô cũng nghe thấy được âm thanh tan nát cõi lòng của mình, không có tiếng da thịt xé rách, nhưng mà lại đau nhức rõ ràng như vậy, khiến cho cô bất lực tiếp nhận nó.
Sau khi bấm điện thoại gọi cho Đào Gia Thiên, Đào Y Y thậm chí cũng không nói được một câu nào liền ngã bên cạnh của Doãn Minh Tước.
Đào Gia Thiên phát giác được chuyện không thích hợp, anh cùng với xe cứu thương đồng thời chạy đến nhà của Doãn Minh Tước.
Hai ngày sau Đào Y Y mới tỉnh lại, ánh mắt vô hồn nhìn vào tay của mình, Đào Gia Thiên ngồi ở trước giường bệnh của cô, không nói một lời nào mà nhìn cô.
“Anh ơi, em giết anh ấy rồi, nhưng mà em cũng không hề cảm thấy được mình vui vẻ chút nào hết, em lại cảm thấy em đau lắm, ngay cả hô hấp cũng đau nữa!” Đào Y Y ủ rủ cười nói, giống như là một con diều bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đứt dây.
Ban đầu Đào Gia Thiên tưởng rằng nhiều lắm thì cô với Doãn Minh Tước cũng cãi nhau một trận rất lớn, sau đó cũng không có bất cứ liên quan gì tới anh nữa, nhưng mà cô lại ra tay nổ súng với Doãn Minh Tước.
Lúc này Doãn Minh Tước vẫn còn nằm ở trong phòng icu như cũ, bác sĩ và y tá ra ra vào vào, trên mặt của mọi người đều là vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, Doãn Minh Tước rất có thể sẽ không qua khỏi lần này.
“Y Y, tất cả đều sẽ là quá khứ thôi, chờ đến lúc sức khỏe em tốt hơn rồi thì ra nước ngoài định cư, rời xa nơi đau lòng này, không cần phải trở lại nữa.” Đào Gia Thiên dịu dàng nói, đây chính là cách tốt nhất mà anh có thể suy nghĩ được.
“Thoát khỏi thành phố này thì em có thể thoát khỏi hồi ức ư? Có lẽ vừa mới bắt đầu thì đã xác định cả đời này của em cũng không thể chạy thoát khỏi Doãn Minh Tước, nếu như lúc đầu em có thể nhìn thấy rõ được lòng mình…” Đào Y Y cười khổ, nước mắt lại đang không ngừng rơi ở trên mặt.
Sau khi xuất viện, Đào Y Y cũng không về nhà mà là một mình đi đến biệt thự Hồng Phong, nơi này đối với cô mà nói nó đã từng là địa ngục, bây giờ lại là nơi cất giữ hồi ức của cô và Doãn Minh Tước nhiều nhất.
Bé con đã lớn lên rất nhiều, chỉ là cảm thấy lạ lẫm với cô, Tiểu Lâm đã đi rồi, chỉ có người giúp việc chăm sóc cho bé con, chăm sóc cho bé con thật tốt.
Nhìn thấy Đào Y Y trở về, người giúp việc vẫn cung kính gọi cô một tiếng mợ chủ, Đào Y Y tự đi vào trong phòng ngủ của Doãn Minh Tước, tất cả những thứ ở bên trong vẫn giống như lúc ban đầu.
Đào Y Y đặt giấy đăng ký kết hôn dưới gối đầu, nằm xuống giường, trên giường dường như vẫn còn lưu giữ lại nhiệt độ và mùi thơm nhàn nhạt trên người của Doãn Minh Tước.
Nước mắt thấm ướt cả gối đầu, mà ngay cả dũng khí khóc lớn một trận cô cũng không có. Doãn Minh Tước chết rồi, đã chết ở trong tay của cô.
Trên đời này không còn Doãn Minh Tước nữa, cũng không có Doãn Minh Tước nữa, so với sự cô đơn bất lực từng có ở nơi đây, bây giờ cô mới hiểu được cái gì mới thật sự là cô đơn. Biết rằng cô đơn sẽ vô tận, nhưng mà cô cũng không có nơi nào để trốn được.
Đào Y Y không nghe thấy bất cứ người nào nhắc đến cái chết của Doãn Minh Tước, trên tin tức cũng không đưa tin tới, cô cũng có ý trốn tránh. Mỗi ngày trợ lý đều đưa tài liệu của công ty đến biệt thự, Đào Y Y đều sẽ xử lý tốt giống như Doãn Minh Tước rồi giao cho trợ lý.
Cô vẫn không bao giờ dám hỏi, xưng hô của trợ lý đối với cô từ bà chủ Doãn trở thành tổng giám đốc Đào, cô biết Doãn Minh Tước thật sự không trở về được nữa.
Mấy ngày nay ở chung, bọn nhỏ cũng đã gần gũi với cô hơn, ngẫu nhiên cũng sẽ làm nũng gọi mẹ, bọn chúng lớn lên cực kỳ giống với Doãn Minh Tước, giống như là đúc ra từ một khuôn.
Đảo mắt đã đến trời đông giá rét, trôi qua đêm giao thừa, Đào Y Y ngồi ở cửa sổ sát đất nhìn hoa tuyết đang bay lả tả ở bên ngoài, tuyết năm nay dường như còn lớn hơn so với những năm trước.
“Doãn Minh Tước, anh nhìn đi, tuyết đã rơi rồi.” Đào Y Y thì thầm nói, trận quyết này dường như còn muốn rơi thật lâu nữa.
Thời gian ba năm thấm thoát trôi qua, Đào Y Y vận hành công ty của Doãn Minh Tước chỉnh tề rõ ràng, ngay cả trợ lý cũng đã kết hôn lập gia đình, tính toán thời gian, vợ của anh ta cũng đã sắp đến ngày sinh dự tính.
“Mẹ ơi, mẹ đang nhớ đến ba ạ, lúc nào ba mới có thể trở về?” Con cả đi đến bên cạnh cô nhìn cô, cất lên chất giọng mềm mại hỏi cô.
“Mẹ không biết nữa, nhưng cuối cùng anh ấy cũng sẽ trở về thôi.” Đào Y Y sờ đầu của con rồi trả lời, những lời nói như vậy, chính cô cũng đã không đếm được mình đã nói bao nhiêu lần.
Con cả và con hai bây giờ cũng đã bắt đầu đi học, đều rất hiểu chuyện, về vấn đề học tập của bọn chúng, Đào Y Y bớt lo không ít, cũng càng cảm thấy cũng vui mừng hơn.
Có lẽ là kế thừa sự thông minh của Doãn Minh Tước, tốc độ học tập của bọn chúng rất nhanh, cũng biểu hiện ra thiên phú cực cao.
Buổi sáng lúc Đào Y Y đang chuẩn bị đến công ty, hai bóng dáng nho nhỏ đi đến bên cạnh của cô, xấu hổ nhìn cô: “Mẹ ơi, mẹ không thấy thiếu cái gì đó ạ?”
Lúc này Đào Y Y mới nhớ đến mình còn phải tiện đường đưa hai bé con đi học, lập tức bật cười, mở cửa xe để hai bé con leo lên.
Trong ba năm nay không có người nào nhắc tới Doãn Minh Tước với Đào Y Y, giống như là từ xưa đến nay anh vẫn chưa từng tồn tại, mà cô đã mơ thấy Doãn Minh Tước vô số lần, cười nói với cô anh sẽ trở về.
Nhưng mà sau khi mỗi lần bừng tỉnh, trên mặt của cô cũng chỉ có nước mắt cùng với căn phòng trống rỗng.
Chuyện của công ty đã giải quyết xong, đã đến thời gian phải đi đón con, cô lái xe đưa con về nhà, cô lại nhìn thấy một bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ở ngoài phòng khách. Đào Y Y nhất thời sững người tại chỗ, cô không dám bước lên phía trước, lúc cô nhìn thấy gương mặt đó, cô vẫn sẽ nhịn không được mà rơi nước mắt đầy mặt.
“Y Y ngốc, anh về rồi đây.” Doãn Minh Tước đi đến trước mặt của Đào Y Y, dịu dàng nói.
Hồi lâu sau Đào Y Y vẫn còn không lấy lại tinh thần, cô chỉ ngơ ngác nhìn anh, cái này giống như là giấc mơ của cô, sau khi tỉnh dậy cô vẫn chỉ có một thân một mình.
“Thật sự là anh ư?” Đào Y Y chậm rãi đi đến bên cạnh của anh, dừng bước lại nhìn anh, anh vẫn giống như ba năm trước đây, không có thay đổi.
“Đương nhiên là anh rồi, anh vẫn còn sống.” Doãn Minh Tước đưa tay lau giọt nước mắt trên mặt của cô, nụ cười vẫn giống như lúc trước.
Đào Y Y cũng cảm nhận được nhiệt độ trên đầu ngón tay của Doãn Minh Tước, là anh, mình không có nằm mơ.
Nhưng mà anh rõ ràng đã chết rồi, sao lại lành lặn xuất hiện ở trước mặt của cô, giấc mơ này quá mức chân thật.
Thật lâu sau Đào Y Y cũng không nói nên lời, trên mặt chỉ có nước mắt giàn giụa, cô đã làm nữ tổng giám đốc công ty của anh ba năm trời, vốn dĩ cô tưởng rằng mình sẽ cô độc cả đời, nhưng anh lại trở về.
Mà Doãn Minh Tước ở bệnh viện đến cuối vẫn là do bác sĩ đã cứu được, sau khi hôn mê một tháng mới tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy thì Doãn Minh Tước ra nước ngoài, đi một cái chính là ba năm.
Doãn Minh Tước ở nước ngoài cũng không nhàn rỗi, anh cho người giải trừ quan hệ hợp tác với Đào thị, mà anh trở về chỉ là bởi vì anh chưa hề buông bỏ được Đào Y Y.
Đây cũng là nguyên nhân mà Đào Y Y chưa từng nghe đến tin tức liên quan tới cái chết của Doãn Minh Tước, chuyện của công ty cũng là Doãn Minh Tước đã giao cho trợ lý, cho nên ở công ty cũng không có người nào dám dị nghị với cô.
Bây giờ anh nhìn thấy cô và con ở bên cạnh của cô, Doãn Minh Tước biết cô đã chấp nhận hết tất cả, mà trong vòng ba năm nay cô vẫn chưa từng quên anh.
Đào Y Y quay người lại chạy lên lầu, tự giam mình ở trong phòng ngủ nghẹn ngào khóc rống. Mặc dù Doãn Minh Tước đã trở về, nhưng mà cô đã từng xém giết chết anh, dù có gặp lại Doãn Minh Tước, ngay cả dũng khí ôm anh mà cô cũng không có.
Doãn Minh Tước trở lại rồi, người giúp việc của biệt thự Hồng Phong lập tức trở về thời điểm dây thần kinh căng cứng, bất cứ lúc nào cũng duy trì sự cung kính đối với anh. Thẳng cho đến khi đến thời gian ăn tối, Đào Y Y mới lấy hết can đảm bước xuống.
“Y Y ngốc.”
“Hả.”
Đào Y Y trả lời lại anh, trên mặt của Doãn Minh Tước lập tức treo lên nụ cười cưng chiều và ấm áp của lúc trước.
Sáng ngày hôm sau Đào Y Y lái xe đến công ty, xe vừa mới dừng lại ở cổng công ty, một chiếc xe tải mất khống chế mạnh mẽ đâm thẳng về phía của Đào Y Y.
Đào Y Y lập tức bị dọa đến mất hồn, quên cả tránh né, đứng ở bên xe nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải đang chạy tới.
Vào giây phút cuối cùng, Đào Y Y bỗng nhiên bổ nhào, nhưng cũng bởi vì vậy cô mới tránh thoát được xe tải, cuối cùng chiếc xe tải dừng lại khi đâm vào một tầng lầu.
“Y Y, em sao rồi, có sao không, trả lời anh đi!” Giọng nói của Doãn Minh Tước truyền đến từ bên cạnh cùng với âm thanh cực kỳ khẩn trương của anh.
“Em không sao đâu, anh thế nào?” Đào Y Y lấy lại tinh thần trả lời anh, nếu như không phải là Doãn Minh Tước phản ứng nhanh, thế thì ngày hôm nay cô đã bỏ mạng ở nơi này rồi.
“Không có việc gì là được rồi.” Doãn Minh Tước nhẹ nhàng thở ra.
Một giây sau Đào Y Y đưa tay ôm lấy anh, vào thời khắc như thế này cô mới hiểu được tình yêu của Doãn Minh Tước dành cho cô đã vượt xa sức tưởng tượng của cô, bây giờ cô chỉ tin tưởng người đàn ông có thể vì cô mà ngay cả mạng sống cũng không cần.
“Y Y ngốc.” Doãn Minh Tước cưng chiều nói.
“Doãn Minh Tước, lúc trước anh cầu hôn với em, lần này em sẽ cầu hôn với anh, anh có đồng ý cưới em không?” Đào Y Y rơi nước mắt, nhưng mà lại không chịu buông anh ra.
Doãn Minh Tước sửng sốt: “Em nói nghiêm túc đấy à?”
“Nghiêm túc chưa từng có.” Đào Y Y trả lời không hề do dự.
Cô đã từng tổ chức hôn lễ với Doãn Minh Tước, ngoại trừ ép buộc và mất trí nhớ, chỉ có lần này cô đã buông bỏ tất cả hận thù và hiểu lầm ở trong lòng, không có mất trí nhớ và ép buộc, cô cũng đồng ý ở bên cạnh của Doãn Minh Tước.
Nghe thấy lời của cô, Doãn Minh Tước mừng rỡ lôi kéo Đào Y Y muốn trở về nhà họ Doãn.
Nửa tháng sau, lần đầu tiên người nhà họ Doãn và nhà họ Đào ngồi lại với nhau trong hòa thuận như thế này, có điều vẫn là ở trong trạng thái nhìn đối phương không thuận mắt.
Trên bãi cỏ mênh mông vô bờ, một địa điểm tổ chức tiệc cưới đã được sắp đặt, lần này không chỉ có người của hai bên nhà họ Đào và Doãn tham gia hôn lễ, còn có một số lượng lớn phóng viên truyền thông.
“Cô dâu chú rể đến rồi.” Không biết là ai đó ở trong đám cưới hô lên một tiếng, Đào Y Y kéo lấy cánh tay của Doãn Minh Tước bước từng bước đi qua thảm đỏ, trên mặt ý cười rạng rỡ.
Bên cạnh đó là âm thanh pháo hoa cùng với bong bóng màu hồng được thả lên trời.
“Cô dâu chú rể trao đổi nhẫn cho nhau.” Người dẫn chương trình cao giọng nói.
Đào Y Y lại chậm chạp không có động tĩnh, Doãn Minh Tước vươn tay ra rồi lại vươn, tình hình xấu hổ không thể kiềm chế được.
“Doãn Minh Tước, em… hình như em đã làm rơi ở trên xe rồi…” Đào Y Y siết chặt bó hoa ở trong tay, thiếu việc tìm cái hố để chui vào.
“Quả nhiên là Y Y ngốc mà, chiếc nhẫn đang ở chính giữa đóa hoa hồng đó.” Doãn Minh Tước bất đắc dĩ cười nói.
Lúc này Đào Y Y mới lấy chiếc nhẫn từ bên trong hoa hồng đeo lên trên ngón tay của Doãn Minh Tước, bây giờ Doãn Minh Tước mới mỉm cười hài lòng.
Lúc Đào Y Y ném hoa lên, trợ lý đang đứng ở một bên lại đột nhiên bị bó hoa cưới đập trúng, ôm lấy bó hoa bất lực nhìn Đào Y Y rồi nói: “Bà chủ à, có phải là bó hoa này của bà chủ ném không chính xác rồi không, tôi cũng đã kết hôn rồi…”
Trong sảnh tiệc xa hoa vang lên tiếng chúc mừng, Đào Y Y che môi cười khẽ, khuôn mặt rạng rỡ như hoa.
Một giây sau Doãn Minh Tước đã bị Đào Y Y che miệng lại, hai người ôm hôn nhau, không để ý đến đám người ở bên cạnh, chỉ còn lại thế giới của bản thân.
...