...
Lúc này, dưới ánh đèn hành lang.
Một cô gái ngoại quốc đỏ mặt nhìn người đàn ông đẹp trai cao lớn ở phía trước, nở nụ cười duyên dáng.
Người đàn ông này có thể làm động lòng vô số phụ nữ, anh mặc bộ vest tinh xảo, khuôn mặt đẹp trai thâm trầm, cử chỉ thành thục mà thận trọng, mặc dù tạo cảm giác lạnh lùng nhưng lại càng làm tâm trí cô dao động, tim đập nhanh hơn.
Tim cô gái đập nhanh hơn: “Anh Tô, em là Ôn Nghi, anh còn nhớ em không?”
“Xin lỗi, cô đang chắn đường tôi.” Tô Ngọc Kỳ chỉ lạnh nhạt mở miệng, mắt cũng không nhìn xuống, đi lướt qua người cô gái.
Cô gái kia đứng ngơ ngác tại chỗ, viền mắt đỏ lên, cúi đầu vẻ tủi thân.
Cố Nhã Thiển chứng kiến tất cả, cô cảm thấy người đàn ông này không chỉ hay so đo, mà còn không có tình cảm.
Lạnh lùng!
Cô đi ra ngoài, dù sao thì đây cũng là con đường gần nhất đi tới phòng bao, cô gái đó gọi cô: “Chị Cố!”
Cố Nhã Thiển xoay người mỉm cười nhìn cô ta: “Chào cô!”
Ôn Nghi nhấc váy: “Gặp được chị ở đây thật trùng hợp.”
Thật ra Cố Nhã Thiển không có ấn tượng gì với Ôn Nghi, nhưng nếu đối phương đã nhận ra cô, thì dù sao nhà cô cũng là nhà danh giá, vì vậy Nhã Thiển lên tiếng chào hỏi xong rồi đi tới phòng bao.
Lúc ăn cơm với Tống Hân, cô có kể lại chuyện lúc nãy.
Tống Hân nói: “Ôn Nghi sao? Năm nay cô ta vừa tròn mười tám tuổi, cậu của cô ta là phó Tổng thống nước R.”
Cố Nhã Thiển uống một ngụm nước trái cây, nghĩ, mới mười tám tuổi sao? Còn nhỏ đã thích người đàn ông xấu xa kia rồi??
Tống Hân đánh giá vẻ mặt Cố Nhã Thiển: “Nhã Thiển, em không nhớ chuyện trước đây à... Không nhớ chút nào sao? Em không có ấn tượng gì với… anh Tô kia à?”
“Đương nhiên là có.” Cố Nhã Thiển nghĩ tới Tô Ngọc Kỳ, hừ lạnh, lãnh đạm nói: “Anh ta chính là tên lưu manh xấu xa khốn khiếp.”
Tống Hân chống cằm: “Nhã Thiển, tại sao em lại có oán hận với anh ta lớn như vậy, anh ta là lưu manh sao?” Cô nở nụ cười xinh đẹp nhưng lại nhiều chuyện: “Anh Tô từng giở trò lưu manh với em à?”
“Hân…” Cố Nhã Thiển mím môi, đỏ mặt nhìn Dạ Lê đang yên tĩnh nhã nhặn ăn bò bít tết, cô cảm thấy hình như mình bị con trai xem thường rồi.
“Được rồi, chị không trêu em nữa.” Tống Hân cụp mắt xuống, hình như hơi bất ngờ chuyện Cố Nhã Thiển lại không nhớ Tô Ngọc Kỳ…
Cũng không biết điều này là tốt hay xấu với Cố Nhã Thiển.
Lúc đầu, khi cô và Cố Giác đến bệnh viện, y tá nói lúc Cố Uyên hôn mê vẫn luôn gọi “anh Tô”, chắc chắn người này rất quan trọng với cô ấy.
Cố Nhã Thiển dẫn theo Dạ Lê vừa ăn tối xong, hôn lên mặt cậu bé: “Dạ Lê, giờ vẫn còn sớm, mẹ và bác dẫn con đi mua đồ nhé?”
Dạ Lê giơ tay lên lau má: “Mẹ, miệng mẹ dính đầy dầu.”
Vẻ mặt Cố Nhã Thiển đau lòng: “…”
Còn Tống Hân thì cười phá lên.
Người nhà họ Cố đều biết Dạ Lê mắc bệnh ưa sạch sẽ, Dạ Lê chỉ tới gần Cố Nhã Thiển, Cố Giác và Tống Hân, lúc nhỏ người khác muốn bế cậu đều phải đeo bao tay, cậu không cho phép người giúp việc nào thay đồ giúp cậu.
Cũng chỉ có Cố Nhã Thiển mới có thể hôn Dạ Lê với đôi môi đầy dầu mỡ, nếu đổi là người khác, có lẽ Dạ Lê sẽ sụp đổ.
Có điều, mặc dù lúc trước Dạ Lê có bệnh thích sạch sẽ, nhưng rất thích dính lấy cô và Cố Giác, lúc nhỏ thì không lạnh lùng như núi băng, nhưng càng lớn khuôn mặt càng giống… anh ta.
Tống Hân cảm thán, gen di truyền của anh ta trội thật!
Tống Hân nhìn vết son nhạt trên mặt Dạ Lê, còn cả khuôn mặt nhỏ giống như núi băng kia đang cau mày, cô không nhịn được cười.
Cố Nhã Thiển đưa tay ôm ngực, ra vẻ mình bị thương nặng.
Dạ Lê khẽ thở dài, ôm cổ Nhã Thiển, cậu bé cũng hôn lên mặt cô: “Mẹ, Dạ Lê tha thứ cho mẹ rồi.”
Khuôn mặt trắng nõn của Tống Hân sáp tới: “Bác cũng muốn được hôn.”
Dạ Lê: “…”
Buổi tối, Cố Nhã Thiển và Tống Hân dẫn Dạ Lê đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, mua không ít quần áo, trong tay hai vệ sĩ đi phía sau đã đầy túi lớn túi nhỏ, khi trở về biệt thự nhà họ Cố, Cố Nhã Thiển thu dọn đồ mới mua cho Dạ Lê rồi treo vào tủ quần áo.
Buổi tối Cố Giác có một bữa tiệc xã giao, hơn 11 giờ tối mới trở về, người đầy mùi rượu.
Tống Hân tức giận, ném chăn gối của Cố Giác ra ngoài, Cố Giác ôm cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Hân, anh không uống nhiều rượu… mùi rượu là của người khác…”
“Ai tin anh chứ.”
“Anh nói thật, không tin em nếm thử xem?” Cố Giác nói xong thì giữ cằm Tống Hân, trực tiếp hôn lên môi cô, Tống Hân bị anh hôn đến mức hơi thở hỗn loạn, người mềm nhũn, tiếng cười khàn khàn nhẫn nhịn của anh vang bên tai: “Em nếm ra không? Miệng anh chỉ có mùi rượu vang.”
Tống Hân đỏ mặt: “Tối nay em muốn ngủ chung với Nhã Thiển.”
“Hân… em thật nhẫn tâm.” Đáy mắt sáng trong của anh dần dần tối lại, anh ôm Tống Hân đứng dậy, đặt cô lên giường, phả hơi thở nóng bỏng lên mặt cô.
Tống Hân nói: “Em có gì mà không nhẫn tâm được, ai bảo tối nay anh uống rượu cùng con gái nhà Casey chứ?”
“Em đang ghen sao?” Đôi mắt đen của Cố Giác lóe lên một tia sáng kiềm nén mơ hồ: “Tại sao anh không biết Hân lại thích ghen như vậy nhỉ? Cô con gái nhà Casey sao có thể thích người đàn ông già gãy chân như anh chứ, chỉ có Hân mới thích anh thôi.”
“Vì thích anh nên giờ em mới hối hận đây!” Tống Hân nói xong, mặt càng đỏ hơn: “Ai thích anh chứ, lúc nhỏ là em bị anh lừa!”
Anh không nhịn được cúi đầu xuống hôn cô, hôn lên mái tóc Tống Hân vừa mới gội, giọng nói mơ hồ không rõ: “Anh lừa em chuyện gì?”
“Để em tính lại xem?” Tống Hân tính thật: “Anh lừa em nói anh không thích em, anh chỉ xem em như em gái, còn lừa em nói anh ngồi xe lăn nên chuyện kia không làm được…” Cô đột nhiên im bặt, hai tay bị Cố Giác đè lên đỉnh đầu.
Dưới tình huống này, cho dù anh tình tôi nguyện cũng không có cảm giác an toàn.
Tống Hân sao mà không hiểu ý hiện ra trong đáy mắt Cố Giác, cô cảm nhận rất rõ thứ đang đụng vào cô càng lúc càng nóng rực.
“Anh không lừa em Hân, sao em nỡ đổ oan cho anh?”
“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh…”
“Chuyện này chưa đủ nghiêm túc sao?”
“Giác, Nhã Thiển đã gặp anh Tô… nhưng Nhã Thiển sắp đính hôn rồi… Nếu sau này em ấy khôi phục lại trí nhớ, chắc chắn sẽ không vui, em ấy thích anh Tô như vậy… hơn nữa Dạ Lê…”
Tống Hân vẫn chưa nói xong đã kinh hô lên, sau đó đưa tay ra đập vào lưng Cố Giác, đỏ mắt trừng anh: “Anh không thể nhẹ hơn một chút sao!!”
...