...
“Con nói cái gì? Y Y bị thương? Sao Doãn Minh Tước lại đưa nó đi, sao vừa rồi con không nói?”
Hiện tại đang là thời điểm quan trọng, nếu Đào Y Y thật sự ly hôn với Doãn Minh Thần thì bọn họ sẽ mất tất cả.
Nhắc tới chuyện Doãn Minh Tước ôm Đào Y Y đi thì Doãn Minh Thần cảm giác trong lòng có thứ gì đó không nhấc lên được.
Anh ta thừa nhận lúc Đào Y Y cố gắng đẩy mình ra thì anh ta vô cùng buồn bực, nhưng khi đó chuyện công ty cũng rất quan trọng, anh ta không thể bỏ công ty vì chuyện tình cảm được.
“Có lẽ… Sẽ nhanh chóng trở về thôi, nếu cậu ta thay con chăm sóc cho Y Y thì cứ để cậu ta đi thôi.”
“Con nói cái gì! Lúc này con phải giữ Y Y ở bên cạnh, lỡ cô ta coi trọng Doãn Minh Tước thì con phải làm sao bây giờ?”
Lục Tố Anh lo lắng muốn chết, giọng nói cũng khàn khàn, Doãn Minh Thần không có cách nào khác, chỉ có thể cầm áo khoác đi ra ngoài tìm người.
Đào Y Y bị thương là vì anh ta, Doãn Minh Thần không muốn đi, cảm thấy khó đối mặt với cô.
Bởi vậy ra cửa về sau, đương anh ta ngồi trên điều khiển vị cột kỹ đai an toàn thời điểm, Doãn Minh Thần chỉ cảm thấy mờ mịt.
Anh ta đi đâu tìm người chứ Doãn Minh Tước sẽ đưa cô đi đâu?
Doãn Minh Thần lấy điện thoại ra thấp thỏm chờ đợi cùng tiếng tút tút, sau đó là thông báo nhắc nhỏ không có ai nghe.
Bên kia Doãn Minh Tước đã sớm lấy điện thoại của Đào Y Y đi, nó đang rung lên trên bàn làm việc của anh ta.
Hôm sau bởi vì Doãn Minh Tước lần đầu xuất hiện ở trước mặt công chúng nên mấy đài truyền hình không ngừng mời phỏng vấn không biết mệt mỏi, vì thế anh ta chỉ có thể về Lạc Thành giải quyết.
Đào Y Y ở đây một mình giống như trước đó.
Mỗi ngày có Đoàn Tử và Tiểu Tuyết Hoa làm bạn, phạm vi hoạt động của cô chỉ có ở trong biệt thự Hồng Phong mà thôi.
Lúc trước cô không nhìn thấy nên ở trong phòng cả ngày, hiện tại có rất nhiều chuyện làm cho cô khó chịu lo lắng, cũng không yên tâm.
Một là Tống Thấm Như muốn thu mua Doãn Thị, hai là đứa bé trong bụng của cô.
Nếu đứa nhỏ này là của Doãn Minh Tước thì cô không thể giữ lại.
Không phải vì người khác mà là vì đứa nhỏ này.
Dù sao cô và Doãn Minh Thần là quan hệ vợ chồng, nếu một ngày nào đó đứa bé ra đời, vị trí của nó là gì, mặc dù anh ta là Doãn Minh Tước của tập đoàn KE thì cô cũng không cần.
Lúc trước anh ta dùng tên giả Cố Thâm, bắt cóc mình lại giả vờ không quen biết, làm cho cô cho rằng mình gặp người tốt.
Sau đó cô nghĩ lại nếu lúc đầu Doãn Minh Tước không phải vì liên hôn với mình thì tại sao anh ta lại cố gắng trói buộc mình chứ?
Đào Y Y hiểu rõ chuyện này thì cảm thấy càng nghĩ càng khiếp sợ.
Đúng vậy, có lẽ trước khi cô ra biển thì Doãn Minh Tước đã cho người theo dõi, nếu anh ta là Cố Thâm, như vậy tự nhiên thủ đoạn thông thiên, người đánh ngất cô còn làm cho cô mù mắt là Doãn Minh Tước sao?
Anh ta lại còn giả vờ tốt đẹp trước mặt cô, tra tấn cô lại làm cho cô yêu anh ta.
Một người đàn ông như vậy, cô không thể sinh con cho anh ta được, mà tất cả ảo tưởng của cô với “Cố Thâm” đã hoàn toàn tan vỡ.
Trong lòng Đào Y Y chỉ còn lại hình tượng tìm mọi cách khống chế mình, tính kế mọi chuyện, lòng dạ đen tối về anh ta mà thôi.
Đêm giáng sinh ở Paris, còn có đêm bắn pháo bông cũng do anh ta lên kế hoạch.
Người người đàn ông này đúng là giỏi tính kế.
Đào Y Y cười lạnh, tay lại xoa bụng.
Mặc dù cô không nỡ cũng không biết làm thế nào, cô và Doãn Minh Tước mãi mãi không có kết quả.
Tiếng chuông cửa vang lên kéo suy nghĩ của Đào Y Y trở về, không biết từ lúc nào có người nhấn chuông cửa ngoài sân.
Tiểu Lâm nhìn qua máy giám sát thì là An Mịch.
Tiếng chuông làm cho Đào Y Y đứng lên, sao lại có người đến biệt thự Hồng Phong chứ?
Cho dù ai đến đây thì cũng có thể giúp cô.
“Cô còn ngây ra làm gì, cho khách vào nhà đi.”
Đào Y Y không nhìn thấy máy giám sát, bởi vì cũng không biết người kia là ai lại khiến Tiểu Lâm do dự.
“Tôi phải hỏi ông chủ…”
“Người ta bận rộn đủ chuyện, chúng ta tự giải quyết chút chuyện nhỏ này là được.”
Đào Y Y nói xong thì đi ra cửa, từ xa nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm tinh tế đứng ở ngoài cửa, lúc đầu Đào Y Y không nhìn thấy rõ An Mịch nên mở cửa cho cô.
Tiểu Lâm chạy theo phía sau vội vàng ngăn cản.
Nụ cười của An Mịch cứng lại, lớp trang điểm tỉ mỉ lại lộ vẻ châm chọc.
Cô nhìn thoáng qua Đào Y Y lại nhìn Tiểu Lâm lập tức hỏi.
“Doãn Minh Tước đâu? Không phải Hứa Mộc nói hai ngày nay anh ấy về thành phố Tùng sao?”
Thật ra An Mịch phái người theo dõi Doãn Minh Tước, thám tử tư nói Doãn Minh Tước mang theo một phụ nữ trở về thành phố Tùng, nhưng cô không ngờ tới người đó lại là Đào Y Y.
Đào Y Y cũng bất ngờ, hiện tại thân phận của cô rất đặc biệt, lúc cô thấy An Mịch thì bỗng nhiên đưa tay ôm bụng, cô cũng không biết vì sao mình lại làm vậy.
Có lẽ bản năng của người mẹ nhìn thấy An Mịch thì cảm nhận được sự uy hiếp.
Nhưng hiện tại sợ là người duy nhất có thể cứu cô ra khỏi chỗ này chỉ có An Mịch.
“Vào nhà trước đi.”
Đào Y Y bỏ qua sự dò xét của An Mịch, lại không nghĩ tới Tiểu Lâm chặn cửa không cho Đào Y Y mở ra.
“Ông chủ đã nói trong lúc cô Đào ở đây thì không thể rời khỏi đây nửa bước, cũng không cho phép bất cứ ai đi vào, cô An, cô về trước đi, ông chủ không có ở đây.”
Không ở đây? Vậy vì sao không cho Y Y rời đi?
Rốt cuộc hai người bọn họ là thế nào.
An Mịch cảm thấy kỳ lạ cũng cảm thấy nhục nhã.
Dù sao Doãn Minh Tước chính miệng thừa nhận cô là bạn gái, không phải dáng vẻ của Đào Y Y bây giờ giống như lúc trước Doãn Minh Tước nuôi dưỡng cô hay sao?
Cô nghĩ như vậy thì tức giận sôi máu, còn phải kiềm chế.
“Chị dâu, sao cô lại ở chỗ này?”
Đào Y Y không thể nói chuyện mình mang thai nên chỉ có thể nói dối.
“Gần đây trong nhà rối loạn, cho nên…”
“Gần đây cô Đào không tiện ra ngoài, cũng không tiện tiếp đoán cô An, nếu không có chuyện gì thì mời cô An về trước đi, nếu ông chủ biết cô muốn xông vào thì sợ là sẽ trách mắng.”
Dù sao Tiểu Lâm cũng là người đi theo Doãn Minh Tước rất nhiều năm, lúc đầu Đào Y Y không hiểu vì sao Tiểu Lâm lại được huấn luyện nghiêm túc như thế.
Nhưng hôm nay sự thật Doãn Minh Tước là Cố Thâm đã sáng tỏ, Đào Y Y cảm thấy có lẽ anh ta đã huấn luyện người bên cạnh mình thành người giống như mình vậy.
Giả vờ, lừa gạt, không có câu nào là thật.
Khuôn mặt của An Mịch thật sự rất giống với mình, cô nghĩ đến tình cảm của mình lúc trước.
Chỉ cảm thấy những ảo tưởng của mình với Cố Thâm thật sự rất buồn cười.
Hiện tại chỉ có An Mịch mới có thể giúp cô, Đào Y Y không thể không đánh cược một lần.
“Tôi đang mang thai, nói Doãn Minh Thần đến đây đón tôi!”
Tiểu Lâm không ngờ Đào Y Y lại nói như vậy, lúc cô mở miệng thì An Mịch cũng kinh ngạc.
Cô đang mang thai?
Cô nghe Đào Y Y nói thì có vẻ đứa bé là của Doãn Minh Thần, cho nên hiện tại mặc dù Doãn Minh Tước có ý với cô thì cũng không thể làm chuyện gì.
Đây đúng là tin tốt đối với An Mịch!
“Chị dâu, cô yên tâm, tôi nhất định lập tức cho người báo với anh cả tin tốt này.”
An Mịch vui vẻ đồng ý, Tiểu Lâm thấy mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng đi xuống, sợ là sẽ mất khống chế.
Tiểu Lâm vội vàng nói bảo vệ chạy tới, mặt khác ép buộc Đào Y Y về phòng.
Mặc dù cô không muốn, nhưng cũng không làm quá mức, đành đi theo Tiểu Lâm trở về phòng khách.
Cách khoảng sân, Đào Y Y đều có thể nghe thấy tiếng bảo vệ đuổi An Mịch đi.
“Mấy người đang làm gì vậy? Tôi là bạn gái của Doãn Minh Tước! Bà chủ tương lai của tập đoàn KE! Tôi khuyên mấy người đừng động tay động chân với tôi!”
Hôm nay cô tới là vì muốn biết rốt cuộc Doãn Minh Tước đưa người phụ nữ nào về biệt thự Hồng Phong, mặc khác là xác nhận có phải Doãn Minh Tước là chủ tịch của KE hay không.
Nếu là sự thật thì nói cô chịu tủi thân ở bên cạnh anh ta cũng bằng lòng.
“Mau đi đi.”
Từ trước đến nay bảo vệ không nhận mặt người, huống hồ lại là mệnh lệnh của Tiểu Lâm, Tiểu Lâm đại diện cho Doãn Minh Tước.
Vì vậy bảo vệ không nể mặt An Mịch đuổi đi, cô lên xe tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn dựa theo lời Đào Y Y liên lạc với Doãn Minh Thần.
Gió lạnh gào thét bên ngoài xe, không khí trong xe lại vô cùng nghiêm túc.
An Mịch vất vả lắm mới lấy được số điện thoại, cô gọi bảy tám cuộc vẫn không được thì đành phải gửi tin nhắn cho Doãn Minh Thần.
【 Đào Y Y đang mang thai, hiện tại Doãn Minh Tước đang giam lỏng cô ấy ở thành phố Tùng, anh hãy lập tức đi đón cô ấy.】
Quả nhiên anh ta đọc xong tin nhắn thì gọi lại trong một phút, giọng nói của Doãn Minh Thần có chút run rẩy.
“Cô ấy mang thai? Thật sự sao?”
“Anh cả, tôi là bạn gái của Doãn Minh Tước, chắc anh đã gặp tôi…”
“Tôi biết, tôi hỏi cô ấy thật sự mang thai sao, rốt cuộc ai nói với cô?”
Doãn Minh Thần không chút do dự cắt ngang màn giới thiệu của An Mịch, anh ta không quan tâm rốt cuộc cô là ai, nếu Đào Y Y thật sự mang thai thì thế giới quan của anh ta cũng vỡ nát.
Kết hôn lâu như vậy nhưng anh ta chưa bao giờ làm chuyện đó với cô!
“Tôi ở biệt thự Hồng Phong nghe thấy cô Đào nói, anh cả, tôi không hiểu vì sao Doãn Minh Tước lại giam lỏng cô ấy, hiện tại anh nhanh chóng đến cứu cô ấy đi.”
Thời gian dài như vậy, sợ là Tiểu Lâm đã báo cáo.
Mà bên kia, Tiểu Lâm thật sự liên lạc với Doãn Minh Tước.
An Mịch không biết, sao Doãn Minh Thần lại không biết?
Khó trách lúc đó chỉ đụng nhẹ một cái vào bụng cô đã bắt đầu chảy máu, thì ra cô đang mang thai!
Khi đó vẻ mặt và ánh mắt của Doãn Minh Tước rất khó coi, sợ là đứa bé kia chắc chắn liên quan đến anh ta, nếu không thì anh ta cũng không cần đưa Đào Y Y đi.
Đêm qua tuy rằng anh ta tùy tiện đi tìm một vòng, cũng chạy đến hơn nửa bệnh viện ở Lạc Thành, tất cả mọi người chưa từng thấy Đào Y Y, giống như cô bỗng nhiên bốc hơi vậy.
Thì ra Doãn Minh Tước đã giấu đi.
Doãn Minh Thần nắm chặt hai tay, chỉ cảm thấy cơn tức giận tràn ngập lồng ngực.
Doãn Minh Tước cướp đi tất cả của anh ta thì thôi, mà người phụ nữ của anh ta cũng thuộc về Doãn Minh Tước, anh ta thật sự không cam lòng.
Điện thoại nhanh chóng ngắt kết nối, An Mịch nghe thấy tiếng tút tút thì biết Doãn Minh Thần bắt đầu hành động.
Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nghĩ cách đi tìm Doãn Minh Tước, ít nhất từ bây giờ trở đi cô nhất định phải tìm mọi cách ở lại bên cạnh anh ta.
Trước khi cô trở thành bà chủ tập đoàn KE thì sẽ không đi đâu cả.
Mà lúc này, mấy người Tô Ngưng và Tiêu Tuyết Như cũng đã bắt đầu một phần kế hoạch.
Hiện tại công ty sụp đổ, tuy rằng Doãn Minh Tước tuyên bố cạnh tranh thu mua tập đoàn Doãn Thị với Tống Thấm Như nhưng vẫn có không ít người rút lui.
Chuyện Doãn Minh Thần đánh bài là một sự đả kích không nhỏ vào danh dự của công ty, hội đồng quản trị lập tức rút lui một phần ba.
Hai phần ba còn lại không lấy được vốn đầu tư vào Doãn Thị nên lúc này mới đành phải ở lại chỗ này, nhất định phải đòi một lời giải thích.
Ngay cả Doãn Đình Vĩ nằm ở bệnh viện cũng đầy người canh giữ đến con kiến không chui lọt vào.
Chuyện này làm cho Doãn Minh Tước bận rộn không có thời gian quan tâm nên đành phải nói Hứa Mộc âm thầm chuyển viện Doãn Đình Vĩ, cuối cùng ông ta cũng được đưa đến thành phố Tùng, bệnh viện của bác sĩ Bạch để tiến hành trị liệu.
Doãn Thị lập tức giống như chiếc cân sụp đổ, hoàn toàn sụp đổ.
Tô Ngưng lại mang theo Tiêu Tuyết Như lén vào phòng sách của ông cụ, nếu bà ta không nhớ sai thì tuổi lúc còn trẻ ông cụ từng nói đùa về vị trí của di chúc.
Nếu bọn họ không thể tìm thấy di chúc trước những người khác thì không giành được phần thắng nhưng vẫn có thể thu hoạch được một chút.
Không cần phân chia công ty, ít nhất cũng không thể tay không rời đi.
“Nhanh lên, ở đây sao?”
Tiêu Tuyết Như lần đầu làm chuyện chó cùng rứt giậu này, trong lòng khó tránh khỏi căng thẳng.
Nhưng Tô Ngưng lại rất bình tĩnh, lúc người đàn ông cưng chiều bà ta thì hận không thể cho bà ta tất cả, vì vậy bà ta mới có cơ hội biết được nơi có thể để di chúc.
Ngay cả Lục Tố Anh cũng không biết, Tô Ngưng lạnh mặt tìm kiếm két sắt một lúc lâu, quả nhiên bên trong ngoại trừ tiền thì không có gì.
Nhưng trước mắt bọn họ không cần số tiền này.
Ngoài cửa Tiêu Tuyết Như không kiên nhẫn, trong lòng cũng hoảng loạn, liên tục thấp giọng thúc giục.
Tô Ngưng lại vô cùng bình tĩnh, sờ soạng trên kệ sách trên cao một lúc lâu, cuối cùng đứng lên ghế lục lọi kệ sách cao nhất thì thấy một túi tài liệu.
Bà ta lộ vẻ vui mừng, thấp giọng nói: “Tìm được rồi!”
Tiêu Tuyết Như lập tức đóng cửa lại đi vào, bọn họ cẩn thận mở túi tài liệu ra, giấy niêm phong bị phá hư thì sẽ có người biết nội dung bên trong đã bị động tay động chân.
Hai người nhanh chóng cẩn thận mở ra xem giấy tờ.
Tô Ngưng cúi đầu nhìn thì có chút kinh ngạc.
“Tại sao lại như vậy?”
Tiêu Tuyết Như không nhìn thấy, cướp di chúc trong tay của bà ta, Tiêu Tuyết Như nhìn qua một lần, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, không nghĩ tới bà ta cẩn thận đọc lại một lần nữa, sau đó đọc nội dung ra.
“Không ngờ là Vân Thiên!”
Bà ta không thể tưởng được Doãn Đình Vĩ thương yêu Doãn Minh Thần nhất lại không chia cho anh ta chút nào.
Mà Doãn Minh Tước cà lơ phất phơ cũng chỉ có một phần bất động sản mà thôi, ông cụ lại tự mình lập di chúc muốn giao Doãn Thị cho Doãn Vân Thiên.
Chữ viết này rất mới, tất cả đều được đánh máy, chỉ có phần tên được để trống, chữ viết rất mới.
Nói cách khác ông cụ chỉ vừa quyết định chuyện này gần đây, chữ viết qua loa không ổn định.
Rốt cuộc dưới tình huống gì lại khiến Doãn Đình Vĩ quyết định như thế.
...