Chương 544: Nhà họ phó


...

Mộc Như Phương ngửi mùi hương ở trong xe, đây là xe của Đào Gia Thiên, trong xe có mùi bạc hà với mùi thuốc lá, bởi vì mở cửa sổ, nên gió lạnh bên ngoài thổi vào, không tính là đậm, nhưng….với Mộc Như Phưng mà nói, mùi hương trên người anh cô vô cùng quen thuộc.

Sau khi xe đi được nửa tiếng thì dừng lại ở một nơi cách cửa nhà họ Trọng.

Người đàn ông đóng cửa xe, tắt đèn xe.

Mộc Như Phương không có cách nào xuống xe được.

“Xì” một tiếng, ngón tay của Đào Gia Thiên lướt qua chiếc bật lửa, châm một điếu thuốc, anh ngậm nó trong miệng, hút một hơi, màn đêm đen kịt lại được bao phủ bởi làn khói trắng, cô càng không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này.

Đào Gia Thiên hút hai hơi, hạ cửa sổ xuống, đưa ngón tay ra ngoài một chút: “Cô bé kia đâu.”

Anh không điều tra ra được tin tức của cô bé kia, Mộc Như Phương lại đang ở Hải Thành.

Nhưng lại không thấy cô bé tên Nặc Nặc kia.

Mộc Như Phương rất coi trọng cô bé kia.

Bóng dáng của cô bé kia đột nhiên biến mất.

Bệnh tim của cô bé kia rất nghiêm trọng.

Đột nhiên mất tích, dựa vào tình hình kinh tế của Mộc Như Phương sẽ không có cách nào để làm phẫu thuật cho cô bé.

“Tôi cũng không biết.” Mộc Như Phương khẽ lắc đầu. Cô mỉm cười, ngẩng lên nhìn Đào Gia Thiên: “Rất lâu rồi tôi chưa gặp con gái của mình.”

Câu trả lời của Mộc Như Phương, Đào Gia Thiên không phân biệt được thật giả, người phụ nữ này rất giỏi diễn xuất, anh vốn không quan tâm, nhưng gần đây anh phát hiện, anh luôn bị cuốn vào vở kịch.

Mộc Như Phương lấy điện thoại ra gửi cho Đào Gia Thiên một tin nhắn: “Muốn làm không? Không muốn thì tôi đi đây.”

Cô không muốn ở trong đây cũng không muốn lãng phí thời gian với anh.

Đào Gia Thiên nhìn dòng chữa, cười một tiếng đầy giễu cợt, trong ánh mắt mang theo sự châm biếm: “Tùy tiện cũng có thể làm, cô là gái điếm sao?”

“Anh chơi gái còn cho tiền, ngủ với tôi lâu như vậy rồi nhưng một đồng tôi cũng không nhận được.”

Không phải ngay cả gái điếm cô cũng không bằng….

Vẻ mặt anh chìm xuống, mở khóa: “Mộc Như Phương, cô biết vậy thì tốt.”

Trong lòng anh, cô ngay cả một gái điếm cũng không bằng.

- ----

Lúc này.

Nhà họ Phó ở Hải Thành.

Bà cụ Trần Bội Quân đã hơn 80 tuổi tức giận gõ cây gậy ba-toong: “Nếu như Vân Châu có chuyện gì, ta tuyết đối sẽ không bỏ qua cho cô!”

Đứng trước mặt Trần Bội Quân là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, đây là người vợ thứ hai của người đứng đầu nhà họ Phó, Thẩm Tiểu Nhu: “Mẹ, con cũng không ngờ, chuyện lại nghiêm trọng như vậy….Buổi sáng Vân Châu vẫn còn khỏe….Con cũng kịp thời gọi điện thoại cho bác sĩ, bất luận thế nào, cứ đợi bác sĩ ra trước rồi nói.”

Sáng hôm nay, cậu chủ nhà vốn yếu ớt của nhà họ Phó đột nhiên bị dị ứng, sau đó ngất đi.

Sức khỏe của cậu chủ nhà họ Phó đã đạt đến bước thuốc và châm cứu cũng không trị bệnh được, bình thường cũng không cần phải đến bệnh viện cũng, nhà họ Phó đã làm cho anh ta một phòng bệnh vô trùng tại nhà.

Nhà họ Phó là một ông trùm trang sức nổi tiếng ở Hải Thành, vượt cả nhà họ Kiều.

Trong những năm đầu ông cụ Phó và ông cụ Kiều cùng nhau thành lập thương hiệu trang sức Hải thị, sau này hai nhà xảy ra mâu thuẫn, cùng với hai việc hai ông cụ đã chết, quan hệ của hai nhà càng tồi tệ, nhưng nhà họ Phó độc quyền trong ngành nuôi ngọc trai, mặc dù nhà họ Kiều cũng làm giàu nhờ châu báu, nhưng tất cả đồ trang sức liên quan đến ngọc trai đều phải dựa vào hải cảng ngọc trai của nhà họ Phó, không thể không cúi đầu.

Nhưng nhà họ Phó, một gia tộc kinh doanh lớn, nhưng cũng đấu đá nhau rất nhiều.

Ông cụ nhà họ Phó mất sớm, chuyện trong nhà do bà cụ Phó- Trần Bội Quân quản lý.

Trần Bội Quân có hai đứa con trai và một cô con gái, con gái gả cho nhà họ Dung ở Đỉnh Thành, hai người con trai vì vấn đề cổ phần của nhà họ Phó mà tranh giành cấu xe lẫn nhau, mà con trai cả Phó Quân lần lượt lấy hai người phụ nữ là Minh Dao và Thẩm Tiểu Nhu.

Minh Dao và Minh Lê là chị em.

Cô chủ nhà họ Minh.

Minh Dao sau khi sinh cháu trai trưởng Phó Vân Châu không lâu liền bị tai nạn xe hơi qua đời.

Phó Quân liền kết hôn với một người phụ nữ phong trần Thẩm Tiểu Nhu.

Thẩm Tiểu Nhu này, Trần Bội Quân vẫn luôn không hài lòng về người con dâu này.

Xuất thân thấp kém. Truyện Khoa Huyễn

Nhưng không biết tại sao Phó Quân lại thích.

Bà ta cũng không thể lay chuyển được đứa con này.

Chỉ có thể chấp nhận.

Cũng vì vậy.

Sứt mẻ tình cảm với nhà họ Minh.

Sau khi tiểu thư nhà họ Minh chết, Phó Quân liền cưới một người phụ nữ phong trần, không phải là rất nực cười sao, thậm chí nhà họ Minh còn nghi ngờ, Phó Quân đã hại chết Minh Dao, nhưng tất cả chỉ là suy đoán, nhưng mối quan hệ giữ hai nhà Minh Phó cũng vì như vậy mà xấu đi.

Thẩm Tiểu Nhu này dựa vào khuôn mặt nhảy lên ngọn cây làm mợ chủ nhà họ Phó, mặc dù phải chịu đựng sự bất mãn của bà cụ Phó, nhưng sau khi sinh một đứa con trai là Phó Cận Nhiên, cuộc sống cũng tốt đẹp hơn.

Cậu chủ thứ nhất nhà họ Phó là Phó Vân Châu, có bệnh bẩm sinh từ trong bụng mẹ, cơ thể yếu ớt từ nhỏ, bây giờ mới 26 tuổi, đã hôn mê mấy lần, rất nhiều bộ phận trong cơ thể đã bắt đầu suy kiệt.

Mặc dù Thẩm Tiểu Nhu không thích cậu chủ này, nhưng cũng không ở sau lưng mà ra tay, dù sao, Phó Vân Châu này cũng sống không được lâu nữa.

Gia sản nhà họ Phó không phải vẫn là của con trai mình sao?

Thẩm Tiểu Nhu nói: “Mẹ, bác sĩ đã lập tức đến, mẹ không cần lo lắng, chúng ta cứ yên tâm chờ ở đây, chắc chắn Vân Châu sẽ không có chuyện gì.”

Trần Bội Quân lạnh lùng “hừ” một tiếng, bà ta không thuận mắt với khuôn mặt của người con dâu này: “Cô gọi điện thoại cho Phó Quân chưa? Sao vẫn chưa về!”

“Mẹ, Phó Quân anh ấy đang ở Đỉnh Thành, bây giờ sao mua được vé máy bay chứ, cho dù tài xế lái xe qua, khoảng cách từ Đỉnh Thành về đây cũng phải mất hơn mười tiếng, nhanh cũng phải ngày mai mới về được!”

Trần Bội Quân không nói gì nữa, bà cụ trông rất nghiêm túc.

Thấy vậy, Thẩm Tiểu Nhu cũng không lên tiếng nữa.

Cô ta cũng miễn cưỡng chạm vào ấn đường của bà cụ.

Lúc này.

Vang lên giọng nói của dì Tôn: “Cậu hai, cậu về rồi!”

Trần Bội Quân vừa nghe thấy Phó Cận Nhiên đã về, khuôn mặt cũng dịu đi vài phần, mặc dù bà không thích Thẩm Tiểu Nhu nhưng vẫn rất yêu thương cháu trai Phó Cận Nhiên của mình.

Người đang đi đến mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, dáng người cao và mảnh khảnh, áo khoác thoải mái, anh ta đi qua, đôi mắt xếch, khuôn mặt tràn đầy sự ngạc nhiên.

“Bà nội, mẹ.” Phó Cận Nhiên nói.

Ánh mắt của anh ta hơi nhìn lên, liếc nhìn lên trên tầng, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Trần Bội Quân: “Bà yên tâm đi, anh cả sẽ không sao đâu.”

Trần Bội Quân nắm lấy tay của Phó Cận Nhiên: “Cháu về rồi, bà nội yên tâm hơn rồi.”

Hai tay Trần Bội Quân nổi đầy gân xanh, dù sao tuổi cũng đã lớn rồi, mu bàn tay giống như vỏ cây, Phó Cận Nhiên nắm lấy tay của Trần Bội Quân: “Bà nội, đợi lát nữa, cháu sẽ đưa cho anh cả một thứ rất tốt, anh cả sẽ không có chuyện gì đâu.

Nghe thấy lời nói chắc chắn của Phó Cận Nhiên, trong lòng Trần Bội Quân cũng yên tâm hơn, nhưng bà ta vẫn cảm thấy cháu trai vì để mình yên tâm mới nói như vậy, tình hình sức khỏe của Phó Vân Châu bà ta rất rõ, bà ta nhìn đứa cháu của mình lớn lên với cơ thể yếu ớt, mang nhiều bệnh trong người, sao lại không biết chứ.

Lúc này các cơ quan trong cơ thể Phó Vân Châu đã bắt đầu suy yếu rồi.

“Cận Nhiên à, không cần an ủi bà nội đâu.”

“Bà nội, Cận Nhiên đã bao giờ lừa bà chưa.”

Thẩm Tiểu Nhu khẽ cười nói: “Đúng vậy, mẹ, Cận Nhiên chưa bao giờ lừa mẹ mà.”

...