Chương 616: Gặng hỏi từ hạo


...

Tư lệnh Hạ vốn tưởng rằng.

Cô con gái nuôi được nhà họ Trọng nhận.

Dù thế nào đi nữa, cũng phải xuất thân trong một gia đình trong sạch.

Lại cộng thêm việc Đào Gia Thiên rầm rộ muốn lấy cô.

Ai mà ngờ…

Vậy mà lại là bạn nữ đồng hành của Từ Hạo.

Ông cụ Hạ: “Tên Từ Hạo này là sao!”

Bà Hạ: “Con đã gọi điện thoại cho Nhã Du, nhờ Nhã Du đi hỏi thăm rồi, Nhã Du còn chưa trả lời con, nhưng chắc là...một người phụ nữ mà Từ Hạo dắt ra từ mấy chốn ăn chơi đó thôi…”

Lời nói này, khiến ông ta cảm thấy có chút nhục nhã.

Đào Gia Thiên không thích Hạ Thư Dao xuất thân danh môn, mà ngược lại cưới một ả câm không biết nói chuyện, gia thất cũng không trong sạch.

Nhà họ Hạ còn mặt mũi gì nữa.

Lúc này.

Nhà họ Từ.

Từ Hạo ban đêm uống say bí tỉ về đến nhà, anh ta vừa mới xuống xe, bước đi có chút không vững, một người bạn nữ dìu lấy anh ta: “Cậu chủ Từ…”

Từ Hạo chưa say đến nỗi không đi bộ được, anh ta bóp bộ ngực căng tràn của bạn nữ một cái: “Sao, muốn theo anh về nhà à.”

Bạn nữ vặn vẹo cái eo: “Cậu chủ Từ, anh nói muốn đưa Vân Na về nhà mà.”

Bạn nữ này, chính là Vân Na.

Từ Hạo cười một cái: “Hôm nay không được, hôm nay, trong nhà có chuyện.” Anh ta vươn tay véo khuôn mặt của bạn nữ một cái: “Về đi.”

Vân Na muốn nũng nịu, dù sao hôm nay khó lắm cô ta mới có cơ hội quyến rũ được loại đại thiếu gia nhiều tiền như Từ Hạo, đương nhiên là muốn một bước bay lên cành cao, nhưng mà…cô ta cũng nhìn thấy sắc mặt của Từ Hạo, Từ Hạo rõ ràng là uống không ít, nhưng trong đôi mắt lại tuyệt tình thờ ơ.

Cô ta cũng là người biết quan sát sắc mặt và lời nói, cho nên, vào giờ phút này, Vân Na lập tức thấy đủ rồi thì thu lại: “Vậy, cậu chủ Từ, cậu nhớ đến tìm em đó.”

Từ Hạo về đến nhà họ Từ.

Anh ta bình thường một tuần đến đây vài lần, người trong nhà cũng đều biết anh ta thích chơi, gần như không về nhà gì cho lắm.

Nhưng mà hôm nay, ông cụ gọi từng cuộc điện thoại để thúc giục.

Anh ta nhấc tay lên xoa xoa mi tâm, không lẽ, có chuyện gì rồi sao?

Nhưng bất động sản của Từ Thị vẫn tốt mà.

Làm gì có chuyện gì.

Không lẽ lại là thỉnh thoáng muốn ‘giáo dục’ mình vài câu.

Nếu thật sự là như vậy.

Từ Hạo cũng lặng lẽ mà nhẫn nhịn, cùng lắm vào tai trái ra tai phải thôi.

Từ Hạo lang thang quen rồi, đã về đến nhà.

Người làm ở cửa đưa dép lê cho anh ta, anh ta hỏi một câu: “Dì Lâm, sao thế? Ban hôm ban khuya, mẹ tôi kêu tôi về làm gì?”

Dì Lâm nói: “Cô của cậu về rồi, bây giờ đang ở thư phòng đó.”

Men rượu của Từ Hạo có chút tỉnh táo: “Cô đến làm gì?”

Dì Lâm nhìn bộ dạng của Từ Hạo, nói: “Cậu chủ à, chỗ tôi có trà tỉnh rượu, cậu có cần uống hai miếng không, để mẹ cậu nhìn thấy bộ dạng này của cậu, lại càm ràm cậu nữa cho coi.”

Từ Hạo không quan tâm.

Anh ta bước loạng choạng lên lầu, đến thư phòng, gõ cửa.

Mở cửa ra, ánh mắt anh ta mơ hồ mà rơi trên hai bóng ảnh trên ghế sofa, chính là mẹ của anh ta và cô của anh ta Từ Nhã Du.

“Ban hôm ban khuya…sao cô lại về rồi…cô à, cô có biết, mấy cuộc điện thoại thúc giục của cô…đã quấy rầy đến chuyện tốt của cháu không.”

Từ Nhã Du ngửi mùi rượu trong không khí, bà ta hiểu Từ Hạo, thế nên cười một cái: “Quấy rầy chuyện tốt gì của cháu vậy…”

Bà Từ Trần Yên Vân cau mày: “Hạo!! Con nhìn con đi, say xỉn ra cái bộ dạng này!”

Từ Hạo đi đến bên cạnh mẹ, ngồi xuống khoác lấy cánh tay của Trần Yên Vân, mặt dựa lên vai của bà ta: “Say rồi ư? Bất luận con say hay tỉnh táo, mẹ vẫn đẹp.”

Trần Yên Vân: “Không nghiêm túc gì cả! Hạo, mẹ và cô của con kêu con về, là có chuyện muốn hỏi con.”

“Hai người tìm con là có chuyện gì.”

Trần Yên Vân nhìn Từ Nhã Du một cái.

Từ Nhã Du đặt chum trà trong tay xuống, cười nói: “Hạo, cháu có biết có một người phụ nữ tên là Mộc Như Phương không.”

Từ Hạo vốn say xỉn không nhẹ, nhưng nghe thấy cái tên này, men rượu lập tức tiêu tan đi rất nhiều, đôi con ngươi đen của anh ta híp lại, ngồi thẳng cơ thể dậy, nhìn Từ Nhã Du: “Cô, cô vừa nói ai cơ, nói lại lần nữa xem?”

“Mộc Như Phương.”

Từ Hạo nhấc tay lên xoa xoa huyệt thái dương: “Nghe có chút quen tai, hình như trước đây nghe qua rồi, cô à, cô cũng biết đó, bên cạnh cháu có rất nhiều bạn nữ, cô thăm dò tên phụ nữ với cháu…cháu nhất thời cũng nhớ không ra, quá nhiều rồi…”

“Vậy cháu nhớ cho đàng hoàng đi, Hạo, cháu nghiêm túc một chút!” Từ Nhã Du nghiêm túc mà nói: “Người phụ nữ đó, cháu thật sự không có ấn tượng sao?”

Với nhan sắc của Mộc Như Phương, nhìn qua một cái thì không thể nào quên được.

Sao lại không có ấn tượng chứ.

Từ Hạo híp mắt: “Cô, Mộc Như Phương này thì có chuyện gì?”

Anh ta đương nhiên là nhớ Mộc Như Phương.

Đó là người phụ nữ anh ta không dám nếm thử, chỉ sờ tay một cái, cũng đã ghiền rồi.

Một người phụ nữ hoàn mỹ tinh xảo như vậy, nên đặt trong cửa tủ pha lê, ngày ngày ngắm nhìn.

Từ Nhã Du nói: “Gần đây cháu cứ lo chơi vui vẻ, cũng không có để ý đến một số tin tức của thành phố Hải Châu, con gái nuôi nhà họ Trọng Mộc Như Phương, sắp kết hôn với Đào Gia Thiên rồi. Tuần sau là hôn lễ rồi đó.”

Từ Hạo nhàn nhạt trầm thấp mà ‘ồ’ một tiếng: “Vậy thì chúc mừng a, nhà họ Đào không có phát thiệp mời cho nhà chúng ta sao? Con phải đi chúc phúc.”

Tin tức hai người bọn họ sắp kết hôn.

Từ Hạo đương nhiên là biết.

Dù sao cái tin tức này cũng giống như là mọc cánh vậy, lan truyền khắp mọi nơi.

Mộc Như Phương này, năm đó khi Đào Gia Thiên tặng cho mình, Từ Hạo đã biết, người phụ nữ này là một sự tồn tại quan trọng đối với Đào Gia Thiên, đối diện với khuôn mặt phụ nữ đó, anh ta không cứng lên thì thật là có lỗi với nhan sắc đó quá, thế nhưng một công tử phóng đãng như anh ta lại chỉ có thể chăm sóc người phụ nữ đó cho tốt, giống như tổ tông vậy.

Nhưng mà anh ta cũng không thể làm cho Đào Gia Thiên vừa ý.

Bên ngoài sáng không dám làm gì, bên trong tối, một cậu chủ phóng đãng như anh ta len lén đem bạn nữ của mình cho một người khác, cũng là hợp lẽ.

Vậy thì…

Vứt cho Trọng Hoài Viễn, một người lịch sự nhã nhặn nổi tiếng gần xa trước giờ không có tin tức bát quái nhố nhăng gì.

Dù gì Trọng Hoài Viễn và vợ Minh Lê tôn trọng lẫn nhau, yêu thương vợ của mình cũng là chuyện mà ai cũng biết.

Mộc Như Phương sau này thế nào.

Từ Hạo quả thực không rõ.

Nhưng mà một mỹ nữ như vậy, không thuộc về mình, quả đúng là đáng tiếc…

“Hạo à, cô tra ra rồi, Mộc Như Phương đã từng là bạn nữ của cháu, cháu đem cô ta cho Trọng Hoài Viễn…” Từ Nhã Du thử thăm dò mà hỏi.

Từ Hạo cười một cái: “Cô à, cô đã tra ra rồi, còn đến tìm cháu làm gì nữa?”

Anh ta đứng dậy, bước chân có chút loạng choạng.

“Cô ta quả thực là bạn nữ của cháu, nhưng cô cũng biết đó, bạn nữ của cháu thay đổi thường xuyên…hai người hôm nay kêu cháu về là để hỏi mấy cái này? Hai người hỏi cô ta làm gì?”

Từ Nhã Du nói: “Vậy cháu chắc phải biết lai lịch của Mộc Như Phương?”

Từ Hạo lắc đầu: “Cái này cháu làm gì mà biết được, hai người cũng đâu phải là không rõ, cháu thường xuyên đi đâu chơi chứ?”

Quả thực, có rất nhiều chốn ăn chơi, căn bản không tra được xuất thân…

Người phụ nữ ở đó, gia cảnh có mấy ai là trong sạch.

Từ Nhã Du không có được tin tức gì có ích, sắc trời cũng không còn sớm nữa, nói cảm ơn với Trần Yên Vân xong thì rời khỏi rồi.

Từ Hạo ngồi trên ghế sofa, hai chân anh ta vắt chéo lên nhau, ánh mắt dần dần rõ ràng, mùi rượu xung quanh người vẫn nồng nặc, nhưng cái đôi con ngươi đó, đã tỉnh táo rồi.

Trần Yên Vân đi xuống lầu bưng một ly trà giải rượu cho anh ta: “Con nhìn con kìa, uống thành cái bộ dạng này rồi.

Từ Hạo uống một ngụm trà giải rượu: “Mẹ, Từ Nhã Du hỏi chuyện liên quan đến Mộc Như Phương để làm gì vậy?”

Trần Yên Vân nói: “Đứa em gái nhà họ Hạ của con đó, luôn thích Đào Gia Thiên, hơn nữa nhà họ Hạ mới bắt đầu đã chuẩn bị liên hôn với nhà họ Đào, nhưng mà trước mắt không phải Đào Gia Thiên muốn lấy Mộc Như Phương sao? Hạ Thư Dao giận dỗi, ông cụ thương nó a.”

Từ Hạo cười khẩy một tiếng: “Cô ta thích Đào Gia Thiên, Đào Gia Thiên có thích cô ta sao? Cô ta so với Mộc Như Phương, là đàn ông thì sẽ chả bao giờ thích Hạ Thư Dao đâu.”

Trần Yên Vân nói: “Nói thế nào thì Thư Dao cũng là em gái của con.” Bà ta tiếp tục nói: “Hơn nữa, nếu như thật sự để cho nhà họ Trọng liên hôn với nhà họ Đào, nhà họ Trọng ôm được cây đại thụ nhà họ Đào, vậy thì sau này, cuộc sống của nhà họ Hạ không ổn rồi, nhà họ Hạ đương nhiên là lo lắng…”

Từ Hạo nhắm mắt lại: “Vậy hai người kêu con tới, con có thể có cách gì? Nhà họ Hạ là họ Hạ, Từ Nhã Du đã gả đi rồi, liên quan gì đến nhà họ Từ chúng ta.”

Trần Yên Vân thật ra biểu thị sự tán đồng với câu nói này.

Từ Nhã Du là người nhà họ Hạ.

Đương nhiên phải lo lắng cho nhà họ Hạ rồi, nhưng mà sản nghiệp nhà họ Từ của bọn họ vẫn ổn, cũng rất ít hợp tác với nhà họ Hạ.

Đều là mạnh ai kinh doanh của người nấy thôi.

“Chung quy là thân thích, dù gì Từ Nhã Du cũng là cô của con.”

Từ Hạo trầm thấp nói: “Mẹ, cái vũng bùn này, mẹ cũng đừng tham gia, nếu như không cẩn thận mà tham gia rồi, mau mau rút ra đi, đóng cửa cho sạch nhà.”

“Tại sao?” Trần Yên Vân không hiểu.

Bà ta nhìn Từ Hạo: “Con trai, có phải con biết gì rồi đúng không?”

Từ Hạo vẫn nhắm mắt, anh ta vươn tay, nắn nắn sống mũi cao thẳng: “Mẹ, hồi nãy cô không phải đã hỏi con? Lai lịch của Mộc Như Phương là gì sao?”

Trần Yên Vân: “Con quả nhiên là đã giấu cô của con, con biết cái gì, mau nói đi!”

“Mẹ, nếu như con có một người bạn nữ như Mộc Như Phương, con đã tổ chức hôn lễ với cô ta từ lâu rồi, quan tâm đến ba mẹ có đồng ý hay không sao? Chỉ cái khuôn mặt đó, con đã yêu chết đi được rồi, nhưng mà con không dám đụng cô ta…bởi vì, cô ta là do Đào Gia Thiên tặng cho con.”

“Cái gì?” Trần Yên Vân trừng to mắt: “Đào Gia Thiên tặng cho con? Tại sao cậu ta lại…”

Lại tặng người phụ nữ của mình ra ngoài.

Hơn nữa bây giờ còn rầm rộ muốn cưới…

“Mẹ, những cái khác con cũng không rõ, nhưng con chỉ biết, cái vũng bùn này, nhà chúng ta đừng tham gia, nhà họ Hạ thích tham gia, cứ để cho bọn họ đi, ở trước mặt nhà họ Đào, giống như là lấy trứng chọi đá, không tự lượng sức, chúng ta lo cho nhà họ Từ là được rồi.”

Trần Yên Vân gật đầu: “Qủa đúng như vậy, vậy chuyện này…mẹ có cần nói cho Từ Nhã Du không…”

Nói xong, bà ta nhìn sắc mặt con trai mình một cái.

Từ Hạo dường như đã ngủ rồi, nửa ngồi nửa nằm trên ghế sofa.

Bà ta nhớ lại lời của Từ Hạo, thật sự không tham gia nữa…

Nhà họ Từ chuẩn bị vội vàng thoát ra khỏi vũng bùn này.

Nhưng vào mùa hè, có ai đó đã liều mạng nhảy vào trong.

Hạ Thư Dao đi tới ban công, lấy điện thoại di động ra, kết nối với một số điện thoại: “Đồ tôi kêu anh chuẩn bị, đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi, nhưng mà cô thật sự cần sao? Cái thuốc này rất mạnh…” Đối phương có chút không yên tâm.

Hạ Thư Dao siết chặt lòng bàn tay.

Đương nhiên rồi.

Đào Gia Thiên là của cô ta, cô phải làm bà chủ Đào.

Cô ta không có được Đào Gia Thiên, vậy Mộc Như Phương cũng đừng mong ngồi vững cái vị trí đó.

...