Chương 683: Anh lừa gạt tôi


...

Cô nhớ rõ mình bị Doãn Minh Tước đưa đi mà, nhưng sao lại về biệt thự Hồng Phong, nơi của cô và Cố Thâm từng ở chứ?

Hốc mắt của Tiểu Lâm đỏ lên, cô đưa tay lau nước mắt rồi nhìn thoáng qua ngoài cửa nói.

“Ông chủ tới rồi.”

Dáng người cao lớn đi ra từ cửa tới, bóng dáng kia làm cho Đào Y Y có chút hoảng hốt, trong nháy mắt cô vô cùng mâu thuẫn, có chờ mong, có sợ hãi.

Nhưng khi cô nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc thì kinh ngạc không nói nên lời.

“… Cố..?”

Tiểu Lâm không biết vì sao cô kinh ngạc, cười tủm tỉm đưa đôi đũa tinh xảo cho cô: “Cô hôn mê rất lâu, cô không biết ông chủ lo lắng nhiều thế nào đâu, ăn một chút gì đi.”

Đào Y Y kinh ngạc nói không nên lời, Tiểu Tuyết Hoa bên cạnh vẫn còn vui vẻ vẫy đuôi, sau khi cô không quan tâm nó thì chạy đến bên cạnh Doãn Minh Tước, vẫy đuôi lấy lòng anh ta.

Sự quen thuộc này không phải là giả.

Nhưng Doãn Minh Tước là Cố Thâm sao?

Đào Y Y không thể tin được, cũng không dám tin.

Khó trách ngày đầu tiên cô nhìn thấy anh ta thì có cảm giác quen thuộc mãnh liệt, khó trách anh ta luôn nói một số chuyện Cố Thâm cũng từng nói, làm cho cô giật mình sợ hãi lại lập lờ chuyển chủ đề.

Thì ra Cố Thâm là Doãn Minh Tước, Doãn Minh Tước là Cố Thâm!

“Cô đang mang thai, bốn tuần rưỡi, trong thời gian này cô dưỡng thai ở đây đi.”

Doãn Minh Tước đến gần, giống như trước kia Cố Thâm cẩn thận đút cho cô ăn, nhưng Đào Y Y đưa tay hất muỗng canh ra.

“Không thể nào, sao tôi có thể mang thai, anh đừng gạt người khác! Anh cũng không phải là Cố Thâm, đừng giả vờ nữa!”

Khuôn mặt tuấn tú không hề tức giận, ngược lại mỉm cười nhàn nhạt.

Tiểu Lâm đứng bên cạnh run sợ, sao hai người vừa gặp mặt đã cãi nhau rồi, cô vội vàng ngồi xuống dọn dẹp đồ vỡ rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Cửa phòng được đóng lại chỉ còn hai người.

Trong mắt Đào Y Y có chút tơ máu, đôi mắt hạnh mang theo tức giận nhìn anh ta, dường như muốn nhìn thấu người trước mắt.

“Anh hãy trả lời tôi, anh không phải là Cố Thâm đúng không, anh nói chuyện đi!”

Sao anh ta có thể là Cố Thâm, tính tình Cố Thâm u ám, lại không từ thủ đoạn, ngang ngược bá đạo nhưng lại vô cùng cưng chiều cô.

Nếu anh ta là Cố Thâm, lúc cô muốn kết hôn với Doãn Minh Thần, vì sao anh không ra tay ngăn cản?

“Có một khoảng thời gian, tôi đã dùng tên này, những lúc bất tiện.”

Doãn Minh Tước nói xong làm cho Đào Y Y hoàn toàn sụp đổ, khó trách anh ta và cô vốn không quen biết lại cứu cô, sau đó mạnh mẽ ép cô ở bên cạnh mình.

Lúc ấy đúng lúc cô muốn bỏ trốn lễ kết hôn.

Anh ta lợi dụng thân phận của Cố Thâm đưa mình đến đây sống chung hai tháng.

Anh ta thật sự đã làm được, hai tháng ở chung, cô chắc chắn không thể quên được Cố Thâm, ngay cả giấc mơ trong đêm kết hôn cũng là anh ta.

Đào Y Y nghĩ vậy thì khiếp sợ ngước mặt lên.

Đào Y Y thấy anh ta vẫn không thay đổi sắc mặt, nhìn sắc mặt lạnh nhạt của anh ta và Doãn Minh Tước giống như hai người khác nhau, cô khó khăn mở miệng hỏi anh ta.

“Chẳng lẽ… Buổi tối hôm đó…”

“Đúng vậy.” Doãn Minh Tước ôm cơ thể cứng đờ của cô vào lòng: “Ngày đó tôi uống quá nhiều, lần đầu tiên đó tôi cũng uống nhiều ở quán bar.”

Doãn Minh Tước nói xong thì ký ức đau khổ không chịu nổi của Đào Y Y kéo về, chẳng lẽ người đàn ông xâm phạm cô cũng là anh ta sao?

Chát một tiếng, một bên má của Doãn Minh Tước hiện rõ năm dấu ngón tay hồng, khuôn mặt của Đào Y Y vốn xinh đẹp trở nên oán hận.

“Không thể nào, tôi không tin!”

“Buổi tối hôm đó cô cho người đưa tin…”

“Đừng nói nữa! Câm miệng!”

Đào Y Y đau khổ bịt lỗ tai lại cắt ngang lời Doãn Minh Tước nói.

Cô khó khăn lắm mới quên được đoạn quá khứ đó, không nghĩ tới lúc này anh ta lại dễ dàng rạch ra vết sẹo đó, còn có đêm kết hôn. nếu người đó là anh ta thì người này đúng là chẳng biết xấu hổ!

Đào Y Y nhìn xung quanh, nhanh chóng cầm cái nĩa trên đĩa thức ăn, không nghĩ tới Doãn Minh Tước nhanh tay lấy đi rồi ném xuống đất.

“Cô không muốn mang thai con của tôi như thế sao?”

“Sao anh chắc chắn đó là con anh.” Đào Y Y có chút chán nản tuyệt vọng, trên mặt chảy nước mắt nhưng lại cười khẽ: “Tôi và anh cả của anh kết hôn lâu như vậy, không chừng là của anh ta thì sao? Vì sao là của anh chứ, không thể nào là của anh được!”

“Mỗi đêm anh cả đợi cô ngủ say thì sẽ đến phòng sách, cô có thể giấu bất cứ ai nhưng không thể lừa gạt được tôi.”

Mặc dù Doãn Minh Tước rất kiên nhẫn, nhưng nghe thấy cô nói thì không thể nhịn được nữa.

Anh ta đưa tay kéo Đào Y Y vào lòng, nếu không phải bác sĩ Bạch nói phải cẩn thận thì hiện tại anh ta muốn làm cho cô nhớ lại ký ức đêm hôm đó, rốt cuộc người liều mạng quấn quýt dây dưa là ai.

“Anh theo dõi tôi.” Đào Y Y vốn không có sức chống lại, ánh mắt oán hận nhìn anh ta.

Ở biệt thự Hồng Phong, cô là người mù, mỗi ngày anh ta dùng máy giám sát theo dõi cô, cô gả vào nhà họ Doãn đúng như mong muốn của anh ta.

Hiện tại Đào Y Y mới hiểu được anh ta nói những lời kia là thật cũng tốt, nói đùa cũng được.

Người đàn ông này chưa bao giờ coi cô là con người, nếu không thì sao có thể nhẫn tâm đối xử với cô như thế?

“Nghe nói cô dùng cái chết để uy hiếp, tôi không thể nào ngăn cản cuộc hôn nhân này, tôi sợ cô làm chuyện ngu ngốc, nhưng cũng may từ đầu đến cuối cô là của tôi.”

“Vậy cô An đâu? Cô ta là cái gì?”

Hai khuôn mặt quá giống như làm cho Đào Y Y nghĩ đến lời Tiểu Lâm nói.

Thì ra lúc trước mọi người khinh thường cô không nhìn thấy cho nên ai cũng giúp Cố Thâm gạt cô.

Đào Y Y lập tức hiểu ra lại run lên.

“Thì ra không phải cô ta giống tôi mà là tôi giống cô ta!”

Khó trách anh ta cạn tào ráo máng cũng nhất định phải giữ cô ở bên cạnh, lúc cô phải gả cho Doãn Minh Thần cũng không ngăn cản, cô chỉ là vật thay thế mà thôi.

Thì ra cô An trong miệng bác sĩ Bạch và bà Bạch là An Mịch!

Nhắc tới chuyện này, Doãn Minh Tước im lặng.

Anh ta không thể thừa nhận ngay từ đầu mình thật sự coi Đào Y Y là An Mịch, nhưng qua những ngày sống chung anh ta mới phát hiện Đào Y Y chính là Đào Y Y, không có bất cứ hình bóng của ai cả.

Sau đó An Mịch quay lại, anh ta không thể tìm thấy thứ mình muốn lúc trước từ trên người cô.

Mà sự không cam lòng và oán giận cũng không muốn đòi lại từ trên người An Mịch, ngược lại mỗi lần anh ta nhìn thấy An Mịch thì sẽ không thể kiềm chế nhớ tới Đào Y Y.

Đào Y Y nhìn anh ta im lặng thì cười lạnh, giãy giụa trong lòng anh ta

“Tôi muốn đến bệnh viện phá thai.”

Thái độ của cô vô cùng cứng rắn, ánh mắt lạnh lẽo chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Nhưng Doãn Minh Tước tuyệt đối không cho phép cô tổn thương đứa con của bọn họ: “Cô dưỡng thai trước đã, hiện tại Doãn Thị và Tống Thị đang hỗn loạn…”

“Chuyện đó đâu liên quan gì đến tôi? Doãn Minh Tước, lúc trước anh đã giam lỏng tôi một lần, chẳng lẽ hiện tại anh còn muốn giam lỏng tôi lần thứ hai sao!”

Đào Y Y đứng lên muốn đi ra ngoài, nhưng Đoàn Tử giống như không biết bọn họ cãi nhau, chậm rãi ngăn ở cửa.

Cô thấy Đoàn Tử thì nghĩ đến Đoàn Tử suýt chết vì mình bỏ trốn.

Cô quyết tâm ôm Đoàn Tử đi ra ngoài.

Doãn Minh Tước cũng không đuổi theo, anh ta lạnh lùng nhìn cô đi ra ngoài, nhưng Đào Y Y nhanh chóng lùi lại.

Lúc trước cô không nhìn thấy cho nên cũng không biết bên người có nhiều người giúp Doãn Minh Tước theo dõi cô.

Trước mắt cô không thể trốn đi được.

Đoàn Tử nằm trong lòng cô không quan tâm mọi chuyện, thoải mái duỗi người ở trong lòng Đào Y Y, giống như đang giúp Doãn Minh Tước giữ cô ở lại, Đào Y Y chảy hai hàng nước mắt.

Cô hoàn toàn sụp đổ: “Doãn Minh Tước! Anh buông tha cho tôi đi!”

Vì sao anh ta muốn nói sự thật cho cô biết chứ, vì sao muốn cho cô biết mình chỉ là một vật thay thế mà thôi, dưới tình huống này, cô còn đang mang thai con của Doãn Minh Tước.

Có lẽ ngay từ đầu Tống Thấm Như nói chuyện kết hôn thì cô nên dùng cái chết uy hiếp.

Vậy thì sẽ không có những chuyện sau này.

Nhưng không có nếu như, hiện tại Đào Y Y không còn đường lui, Doãn Minh Tước cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

Doãn Minh Tước nhanh chóng đi ra khỏi phòng, anh ta nhìn Đào Y Y bất lực rơi nước mắt thì chỉ đưa tay ôm cô về phòng.

Động tác này vô cùng quen thuộc, nhưng lúc hai người dựa sát vào nhau thì Đào Y Y lại không còn cảm giác rung động kia nữa.

Lúc này trong lòng cô tràn đầy oán hận, oán hận Doãn Minh Tước coi mình là món đồ chơi, oán hận cuộc hôn nhân này không nên tồn tại.

“Tôi sinh con cho anh, anh cảm thấy đúng đắn sao? Tôi là vợ của anh trai anh.”

“Một quan hệ trên danh nghĩa mà thôi.”

Cho dù cô nói lời ác độc thế nào thì Doãn Minh Tước hoàn toàn không để bụng, dịu dàng đỡ cô nằm xuống lại nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.

Đào Y Y nằm ở đó bỗng nhiên hiểu được.

Có lẽ những gì thuộc về Doãn Minh Tước chỉ là giả tạo, chỉ có lúc anh ta là Cố Thâm mới thật sự là chính mình.

Dối trá, bá đạo, một tay che trời, không nói lý lẽ.

“Anh không thả tôi đi thì tôi sẽ tự tử.”

“Lúc trước cô không làm được chuyện đó, cô cảm thấy hiện tại mình có thể làm được sao?”

Doãn Minh Tước vốn không sợ, anh ta sợ cô quá tức giận làm ảnh hưởng đến đứa bé vô tội trong bụng mình.

Anh ta vẫn luôn nhớ kỹ lời bác sĩ Bạch nói.

Hiện giờ bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện, anh ta đưa cô đến biệt thự Hồng Phong cũng là vì không muốn chuyện bên ngoài quấy rầy đến suy nghĩ của cô mà thôi.

Hai người ở chung lâu như vậy, chẳng lẽ cô thật sự không có cảm giác gì với anh ta sao?

Mà Đào Y Y cũng không hề quan tâm anh ta, bởi vì trong lòng quá khó chịu nên khóc đến ngủ thiếp đi.

Doãn Minh Tước nhíu mày rời đi, trước khi anh ta đi thì dặn dò Tiểu Lâm chăm sóc tốt cho Đào Y Y.

Có một số việc anh ta định từ từ tiến hành, hiện tại xem ra anh ta không thể khoanh tay đứng nhìn.

Bệnh viện, trong phòng bệnh.

Liễu Nham Tâm bận rộn xoa bóp cho Doãn Đình Vĩ, mà trên tivi cũng đang chiếu tin tức.

“Thế nào, ông già, lực như này có được không?”

Bà ta xoa bóp đôi tay gân guốc đến mức đỏ hồng, nhưng hai tay và hai chân của Doãn Đình Vĩ vẫn không nhúc nhích, đến khi trở nên nóng lên thì từ từ mới có một chút cảm giác.

Nhóm hộ lý bên cạnh cũng không dám hời hợt, cho dù Liễu Nham Tâm tự mình xoa bóp.

“Bà chủ đúng là chu đáo, tay nghề không khác gì với chúng tôi.”

“Nghiệp dư mà thôi.” Nhắc đến chuyện này làm cho Liễu Nham Tâm cười nhạt: “Lúc trước tôi muốn làm nhưng không có chuyện gì cả, rốt cuộc cũng đạt được mong muốn.”

Bà ta nói xong thì buồn bã, mặc dù Doãn Đình Vĩ nằm trên giường bệnh không thể nhúc nhích, hốc mắt bà ta lại ửng đỏ.

Lúc này một chương trình kinh tế tài chính đột nhiên phát sóng hấp dẫn ánh mắt của mấy hộ lý.

“Tin tức chấn động lớn, lần đầu tiên chủ tịch tập đoàn KE lộ diện, không nghĩ tới là một thanh niên tuấn tú!”

Liễu Nham Tâm không rảnh nhiều chuyện, chỉ tiếp tục cúi đầu xoa bóp tay cho Doãn Đình Vĩ, không ngờ mấy hộ lý lại bàn tán sôi nổi.

“Không phải là cậu chủ nhà họ Doãn có nhiều tin tức bên lề kia sao?”

“Sao có thể, chắc vẻ ngoài giống nhau thôi.”

Liễu Nham Tâm nghe thấy “Nhà họ Doãn” thì dừng tay lại, bà ta còn tưởng mình nghe nhầm, mà khi bà ta nhìn thấy hình ảnh của khuôn mặt kia trên bản tin tức phía xa thì khiếp sợ.

Động tác của bà ta hoàn toàn dừng lại, Liễu Nham Tâm lảo đảo đi đến bên cạnh tivi, quả nhiên bà ta nhìn thấy khuôn mặt của Doãn Minh Tước.

“Cố Tổng, xin hỏi vì sao lần này anh tự mình ra mặt?”

Tuy rằng tin đồn nói chủ tịch tập đoàn KE là một ông già, nhưng hôm nay anh ta lộ diện trước mặt mọi người đã trở thành tin tức nóng nhất.

Nhưng cuộc họp hôm nay là cuộc họp báo, nội dung là tiết lộ một số chuyện chưa từng nói với phóng viên.

Phía sau Doãn Minh Tước là poster của KE.

Anh ta ngước mắt lên lạnh lùng nhìn vào màn hình.

“Mấy ngày nay Doãn Thị xảy ra không ít chuyện, tôi sẽ trả lời mấy vấn đề, Doãn Thị chưa từng có ý định thay đổi chủ tịch, tôi cũng không cho phép bất cứ ai có ý đồ phân chia Doãn Thị, đây là công sức của ba tôi suốt nhiều năm qua.”

Mọi người nghĩ anh ta sẽ nói về chuyện KE, nhưng không nghĩ tới lại đi thẳng vào vấn đề của gia tộc.

Không ít phóng viên vốn không dám hỏi, cũng không dám chắc chắn thân phận của anh ta có phải là Doãn Minh Tước hay không.

Những lời này của anh ta chắc chắn là chủ động thừa nhận, phóng viên lập tức nhốn nháo.

“Doãn Tổng, theo như chúng tôi biết thì anh cả Doãn Minh Thần của anh đang đứng đầu Doãn Thị, nếu anh xen vào thì có ảnh hưởng không tốt hay không?”

“Doãn Tổng Doãn Tổng, mong anh trả lời, nếu sau lưng anh có tập đoàn KE lớn mạnh như thế, vì sao anh còn muốn giấu kín thân phận chứ, rốt cuộc trong chuyện này có ẩn tình gì sao?”

Doãn Minh Tước không trả lời những câu hỏi cá nhân, nếu không phải Liễu Nham Tâm cố chấp muốn ở bên cạnh Doãn Đình Vĩ thì sợ là anh ta đã sớm rời khỏi nhà họ Doãn.

“Tôi muốn hỏi Doãn Tổng về kế hoạch của tập đoàn Tống Thị định thu mua Doãn Thị, anh có muốn nói gì không?”

Doãn Minh Tước mở cuộc họp báo này muốn Tống Thấm Như biết rõ bà ta không thể nuốt trôi nhà họ Doãn được.

“Hiện tại tiền vốn của nhà họ Doãn thật sự xảy ra vấn đề, nếu có người nhất định nói chuyện thu mua vào lúc này thì tôi sẽ lấy thân phận của KE để cạnh tranh với người đó.”

Anh ta vừa dứt lời thì mùi thuốc súng ở hiện trường càng đậm hơn, các phóng viên không ngừng nhốn nháo muốn hỏi thêm gì đó nhưng anh ta không trả lời.

Liễu Nham Tâm đứng trước tivi thì ngơ ngác sửng sốt.

Mấy năm nay bà ta biết năng lực của con trai mình không yếu, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới anh ta sẽ có tiền đồ gì lớn.

Lần này chuyện liên hôn luôn thất bại, bà ta chưa bao giờ nghĩ tới thì ra Doãn Minh Tước vốn có tư cách cạnh tranh với Doãn Minh Thần, chỉ là anh ta không nói ra mà thôi.

“Khụ —— khụ khụ ——”

Doãn Đình Vĩ đeo mặt nạ thở ô-xi nằm trên giường, sau khi ông ta nghe tin tức thì bỗng nhiên bắt đầu ho dữ dội.

Liễu Nham Tâm quay lại mép giường, không nghĩ tới lúc này nhịp tim của ông cụ không ổn định, máy đo nhịp tim ở đầu giường cũng hiện báo động.

“Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!”

Nhà họ Tống, Lục Tố Anh vốn tham gia vào quá trình bàn bạc với Tống Thấm Như thì tức giận đến run người.

Bà ta không ngờ Doãn Minh Tước lại là chủ tịch của tập đoàn KE nổi tiếng, tuổi còn trẻ nhưng lại có năng lực lớn như thế.

Trước mắt Doãn Minh Tước đưa cạnh tranh công bằng với bà ta, nói cách khác anh ta không phải là người của Doãn Thị nhưng lại muốn giữ lại công ty này.

Bà ta đã lập kế hoạch này rất lâu rồi, không lẽ lại thất bại như vậy sao?

Bà ta không cam lòng.

Bà ta lấy điện thoại ra tìm kiếm số điện thoại, cuối cùng ánh mắt dừng lại một dãy số đã lâu chưa liên lạc.

“Alo? Ông Kim, ông còn nhớ tôi không?”

Đầu bên kia là người đàn ông trung niên, ông ta có chút kinh ngạc, dường như không nghĩ tới Tống Thấm Như sẽ đột nhiên gọi điện thoại tới, dù sao hai người chưa từng liên lạc suốt nhiều năm.

“Thấm Như, suốt mười năm, mười năm qua bà không hề gọi điện thoại cho tôi.”

Tống Thấm Như nghe giọng ông Kim hơi run run thì chỉ cười khẽ, bà ta không muốn nhắc lại chuyện cũ mười năm trước, nhưng bà ta nhớ hiện tại ông Kim sống không tệ lắm, trong tay đang kinh doanh tòa soạn báo, là một người làm truyền thông thật sự.

“Tôi có một tin tức này, nghĩ ông sẽ có hứng thú, vậy thì chúng ta bí mật gặp mặt một lần đi.”

Đêm đó tin tức Doãn Minh Thần đánh cược ở Macao được truyền ra, hơn nữa tốc độ lan truyền nhanh chóng khắp Lạc Thành.

Tống Thấm Như đắc ý nhìn tin tức không ngừng đưa tin trên tivi, ngồi đối diện là người đàn ông trung niên mặc đồ tây đi giày da, vẻ mặt có chút dịu dàng.

Dù sao năm đó người đàn ông này thích bà ta, mà bà ta cố chấp lựa chọn Đào Kiệt.

“Thấm Như, tôi đã giúp bà chuyện đó rồi…”

Ông Kim muốn nói lại thôi, sợ lời mình nói không đủ khéo léo sẽ dọa Tống Thấm Như.

Nhưng mục đích của Tống Thấm Như không phải tìm ông ta tới ôn chuyện cũ, hiện tại mục đích của bà ta đã thành công nên chỉ mỉm cười.

“Cảm ơn ông đã giúp, nhưng tôi nghĩ sau này chúng ta không cần gặp lại.”

Đây là bắt đầu cũng là kết cục.

Lúc này ông Kim mới cảm thấy mình giống như bị lợi dụng, có chút không vui: “Thấm Như, chẳng lẽ bà tìm tôi vì chuyện liên quan đến nhà họ Doãn thì không còn muốn nói gì sao?”

Tống Thấm Như nhìn người đàn ông không buông bỏ được này thì dở khóc dở cười: “Tôi nói tin tức cho ông, ông có độ nóng nên có thể kiếm tiền, đây là chuyện tốt, chúng ta là hai bên cùng có lợi, ông còn muốn thế nào?”

Đêm khuya tới đây thì đương nhiên là vì còn tình cũ.

Ông Kim còn tưởng rằng sau khi Tống Thấm Như kết hôn thì thay đổi suy nghĩ, dù sao đi theo Đào Kiệt thì bà ta cũng không sung sướng.

Nhưng bây giờ ông ta đã hiểu lầm.

Tin tức Doãn Thị lỗ vốn giống như một cú giáng làm cho giới thượng lưu ở Lạc Thành chấn động, nhanh chóng chiếm lấy các trang đầu tin tức.

Đêm hôm khuya khoắt, điện thoại của tập đoàn Doãn Thị sắp bùng nổ.

Điện thoại trong phòng sách nhà họ Doãn cũng không ngừng có các đối tác gọi tới.

Nhưng không ai nghe máy, khi Tống Thấm Như tới nhà họ Doãn thì mọi chuyện đã hỗn loạn.

Mọi người ồn ào muốn phân chia, cũng không cho anh ta ngồi ở vị trí chủ tịch, hiện tại dư luận đang chi phối hoạt động của Doãn Thị, trong một ngày đã có gần một nửa đối tác rối rít hủy hợp tác.

Nhưng bà tư Tô Ngưng lại có ý định khác.

Nửa đêm bà ta gõ cửa phòng Tiêu Tuyết Như, bình thường bà ta không ở đây, đêm khuya đến đây thì chắc chắn có chuyện cần bàn bạc.

Bởi vì hiện tại Doãn Thị sụp đổ, ông cụ nằm viện, mọi thứ đang rối tung lên, lại thêm Doãn Vân Thiên không nghe lời.

Ngày nào anh ta cũng đòi về châu Âu, vào thời điểm quan trọng này tất nhiên phải ở lại tranh giành tài sản, nhưng anh ta lại không biết cố gắng, còn muốn rời đi.

“Bà tới làm gì?”

Bởi vì Tiêu Tuyết Như đang tức giận, lúc này Tiêu Tuyết Như giống như con ong gặp ai chích người đó.

Doãn Đình Vĩ không quan tâm Tô Ngưng đã lâu rồi, so với Liễu Nham Tâm thì còn thê thảm hơn, cũng may bà ta có cá tính mạnh, mặc dù không có con trai nhưng bà ta vẫn có thể ở lại nhà họ Doãn sống nhiều năm như vậy.

“Bà có muốn phân chia hay không.”

Không có ý dò hỏi cũng không hề rụt rè.

Tô Ngưng vừa nói ra thì Tiêu Tuyết Như ngây người, vội vàng kéo bà ta vào phòng rồi đóng cửa lại.

“Bà nói vậy là có ý gì, bà muốn làm cái gì?”

Sóng ngầm nhà họ Doãn bắt đầu phun trào, nhưng người mệt mỏi nhất là Doãn Minh Thần.

Hội đồng quản trị dồn dập gọi điện thoại đến, vì anh ta muốn trốn tránh trách nhiệm nên đành phải tháo thẻ sim ra, đối tác cũng rối rít gọi tới yêu cầu anh ta cho một lời giải thích.

Anh ta vừa nhận chức chủ tịch, nhưng trong một ngày đã vội vàng kết thúc, chưa hề đưa ra quyết định nào.

“Mẹ, làm sao bây giờ.”

Mọi người đã nhìn thấy tin tức Doãn Minh Tước là CEO của tập đoàn KE, anh ta đưa Đào Y Y đi, Doãn Minh Thần không dám nói chuyện này với Lục Tố Anh.

Trên người cô chảy máu, Doãn Minh Thần không hiểu, trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh đó.

“Làm sao cái gì, hiện tại con mới biết lo lắng.” Lục Tố Anh cũng tức giận không thôi: “Không ngờ tên nhóc Doãn Minh Tước lại giấu kỹ như vậy.”

Mặc dù tập đoàn KE thành lập được năm năm, nhưng nói cách khác trong thời gian đó tên nhóc kia vẫn luôn che giấu.

Không làm việc đàng hoàng gì đó, ăn chơi trác táng, tất cả chỉ là bom khói mà thôi.

Bà ta vẫn luôn không để Doãn Minh Tước vào mắt, cho nên không để ý năng lực của người này, thì ra bà ta đã quá khinh địch.

“Quan trọng là công ty phải làm sao, mẹ, nếu ông ngoại không ra tay thì chỉ sợ nhà họ Doãn phải phân chia.”

“Con nghĩ mẹ không lo lắng sao?”

Tính tình của Lục Tố Anh hung dữ, nhưng cũng không phải là hết cách.

Đúng là nhà mẹ đẻ của bà ta rất giàu có, nhưng so sánh với tập đoàn KE thì sợ là không bằng một phần mười.

Hiện tại Doãn Minh Tước lại tuyên bố nếu tập đoàn nào muốn thu mua Doãn Thị thì anh ta sẽ công khai cạnh tranh với đối phương.

Lúc trước bọn họ nắm giữ tập đoàn Doãn Thị trong tay, hiện tại lại trở thành thịt cá để người ta tùy tiện chém giết.

Lợi ích của hai mẹ con bọn họ tự nhiên cũng biến mất, khó chịu nhất là tên vô dụng Doãn Minh Tước lại khống chế tất cả mọi chuyện!

“Bên ông ngoại con nói chờ hai ngày nữa, hôm nay con nghỉ ngơi trước đi, chỉ cần Tống Thấm Như không ra tay thì Doãn Minh Tước sẽ không đụng vào đồ của ông già.” Lục Tố Anh biết anh ta vẫn không tuyệt tình với nhà họ Doãn, vì thế không cần hoảng hốt, ngược lại đã trễ như thế lại không thấy Đào Y Y, bà ta có chút nghi ngờ.

“Y Y đâu?”

Lúc đó Tống Thấm Như nói muốn đưa Đào Y Y đi, còn ồn ào muốn ly hôn, lúc đó khung cảnh quá hỗn loạn, bọn họ không rảnh quan tâm đến Đào Y Y.

Bây giờ Lục Tố Anh không chỉ không thấy Đào Y Y mà cũng không tìm thấy bóng dáng của Doãn Minh Tước.

Doãn Minh Thần có chút xấu hổ: “Y Y bị thương, có lẽ Doãn Minh Tước đã đưa cô ấy đến bệnh viện rồi.”

...