Chương 377: Đừng ở trước mặt tôi giả câm điếc


...

Đào thiếu gia.

Trong đầu Mộc Như Phương hình ảnh đầu tiên hiện lên chính là Đào Gia Thiên, trong thành phố Hải Châu này, làm gì còn Đào thiếu gia nào khác ngoài anh ta chứ.

Khi nhìn thấy bóng người đó từ ngoài bước vào, hai tay Mộc Như Phương nắm chặt lại, toàn thân cứng đờ, thần trí hỗn loạn, càng là người muốn tránh mặt, càng không muốn gặp thì lại phải đụng mặt.

Đây không phải duyên phận đáng quý gì.

Mà gọi là...

Nghiệt duyên.

Đào Gia Thiên sớm đã nhận ra cô, cô cũng không có gì phải tránh nữa, chỉ là muốn ít có cơ hội gặp mặt, trong lòng cô luôn có khẩn cầu không phải gặp anh ta, cũng may dạo này buổi tối anh ta không đến Hoàng Đình.

Cuộc sống của cô gần như đã đi vào quỹ đạo bình thường rồi.

Cố Thần Phong cảm giác được sự lo âu của cô, một tay nhẹ nhàng, lịch sự ôm lấy eo cô, thủ thỉ: “Cô Mộc.”

Nhìn thấy khuôn mặt Mộc Như Phương trắng bệch, không còn một giọt máu, không khỏi khiến người khác thương cảm.

Mộc Như Phương lặng lẽ cúi đầu xuống.

Rất nhiều các vị tiểu thư đỏ mặt thì thầm bàn tán.

“Đào Gia Thiên, sao anh ấy lại tới đây? Hình như anh ấy đang nhìn tôi, aaa.... thật vui sướng quá.”

“Sao có thể nhìn cô được, anh ấy rõ ràng là đang nhìn tôi.”

“Cô không phải ra sức ăn vận vì Cậu Cố sao? Cậu Đào đã có vợ chưa cưới rồi, cô cũng đừng mơ mộng nữa.”

Ở Hải Châu luận về độ giàu có, không ai có thể so với Tô Gia, người đứng đầu Tô Gia Tô Ngọc Kỳ, là đối tượng theo đuổi của tất cả các mỹ nữ Hải Châu nhưng luận về quyền thế, Đào Gia mới là số một, nắm trong tay cả hai

giới, ai dám không nghe theo?

Ngay cả Tô Ngọc Kỳ của Tô Gia cũng phải kiêng nể vài phần.

Lại nói đến vị thiếu gia họ Đào này, người tương lai sẽ tiếp quản Đào Thị, thủ đoạn độc ác vô tình, đã cướp Đào Thị từ chính trong tay anh trai mình.

Cho dù là tính cách máu lạnh như vậy, có vô số các cô gái bất chấp chạy theo vị thiếu gia anh tuấn.

Nhưng lúc đó, ánh mắt anh ta chỉ nhìn về một hướng.

Đó chính là cô gái mặc váy vàng nhạt, đang cúi đầu, đứng cạnh Cố Thần Phong, đôi mắt đen chớp chớp.

Mộc Như Phương.

Cận vệ Diên Phong đứng bên cạnh cũng nhìn thấy rồi.

Đột nhiên ngơ người ra.

Sao cô Mộc lại ở đây?

Nhà họ Cố dù không phải thế gia giàu có nhưng cũng là dòng dõi thư hương lâu đời, lúc Cố lão tiên sinh còn tại thế lại càng hưng thịnh, cho dù là bây giờ, nhân mạch quảng hậu, Cố lão phu nhân đại thọ tám mươi năm nay, Đào Gia cũng là rất kính nể mới đến đây chúc mừng.

Ông Cố và bà Cố bước đến trò chuyện cùng Đào Gia Thiên, anh ta một vẻ xa cách lạnh lùng, ông Cố cười: “Không ngờ cậu Đào lại tới đây, mời ngồi.”

-

Mộc Như Phương tay cầm một ly trà nóng nhằm che giấu trạng thái của mình, cô luôn muốn tìm cơ hội để rời đi nhưng đã đồng ý với bác sĩ Cố sẽ tham dự thọ yến của bà anh, cô thật sự không tìm được lý do gì để rời khỏi.

Càng không ngờ được rằng, cô và Đào Gia Thiên ngồi cùng một bàn.

Khoảnh khắc người đàn ông lạnh lùng với áo đen quần đen vừa ngồi xuống, không chỉ Mộc Như Phương, những người ngồi cạnh đó cũng run run, một Đào Gia Thiên lạnh lùng đằng đằng sát khí, xa cách với mọi người khiến ai nấy sắc mặt đều có chút thay đổi.

Đều là vì không ai dám động đến Đào Gia.

Cũng có chút sợ hãi.

Dù sao đến đây cũng đều là dòng dõi thư hương hoặc là mấy thương gia giàu có.

Còn Đào Gia Thiên, lông mày rậm, mũi cao, mắt sâu, gương mặt lạnh lùng, mấy cận vệ đằng sau chưa biết chừng còn mang theo súng, có ai dám không sợ.

Còn Cố lão phu nhân đã là người từng trải, mỉm cười, Đào Gia Thiên đến chào hỏi lão phu nhân sau đó ngồi xuống, đối diện với Mộc Như Phương.

Anh ta nheo mắt, chau mày nhìn Cố Thần Phong gắp cho Mộc Như Phương một miếng xương sườn, mắt cô ta rủ xuống, dịu dàng lặng lẽ, chỉ nhìn thấy chiếc cằm trắng nhỏ nhắn và vóc dáng thon gầy.

Đặc biệt là nước da trắng với chiếc váy dài, khiến người khác không thể rời mắt.

Ngồi bên kia là ông Cố và bà Cố, thực ra bàn này đều là những người thân của nhà họ Cố nhưng do Đào Gia Thiên thân phận quá cao quý nên mới được cùng bàn với Cố lão phu nhân, nên sắp xếp chỗ ở đây.

Bà Cố mở lời trước: “Cậu Đào, đây là con trai tôi, Cố Thần Phong, kia là bạn gái nó. Tiểu Mộc.”

Cố Thần Phong đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Cậu Đào.”

Ánh mắt Đào Gia Thiên hướng về Mộc Như Phương, cắn răng nói một câu: “Tiểu Mộc.” Sau đó anh ta lạnh lùng nói: “Không ngờ cậu Cố đây đã có bạn gái rồi, em tôi mấy ngày trước còn ngày ngày chạy tới bệnh viện.”

Cố Thần Phong không nói gì.

Lại là bà Cố lên tiếng trước, nhìn Cố Thần Phong quở trách: “ Đào tiểu thư đến tìm con, sao con không nói gì.”

Dù Cố Gia là thư hương thế gia, dòng dõi lâu đời nhưng cũng phải cúi đầu trước quyền thế, đặc biệt là gia đình hào môn như Đào Gia.

Tiểu thư nhà họ Đào thích Thần Phong nhưng cũng không nghe anh ta nhắc tới.

Mộc Như Phương cầm chặt lấy đôi đũa, không động đậy.

Cô cảm nhận được ánh mắt soi xét đang hướng về phía mình, còn xung quanh...

Những người đàn ông ở đây, đều là mượn cớ uống rượu trò chuyện rồi liếc mắt về phía cô.

Còn những thiên kim đại tiểu thư kia, bề ngoài thì ra vẻ khinh thường cô nhưng thực chất trong lòng lại vô cùng ngưỡng mộ nhìn cô.

Thọ yến đã trôi qua một nửa.

Mộc Như Phương cuối cùng cũng tìm được lý do ra nhà vệ sinh, nói dối để thoát ra, khi đi vào trong nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa mặt, cô vốn dĩ không trang điểm cầu kỳ, chỉ thoa lớp phấn mỏng và đánh chút son môi.

Lông mi dính nước ươn ướt.

Trên cánh tay cô vẫn còn vết thương, bị cánh tay áo dài chèn vào, giờ lại dính nước lạnh nên có chút khó chịu, tim đập rất nhanh.

Hải Châu rộng như vậy.

Tại sao càng là người muốn tránh mặt lại càng hay phải gặp mặt.

Nước trên mặt tự nhiên đã khô rồi.

Mộc Như Phương lấy lại bình tĩnh, lúc này cô chỉ mong thọ yến lậu kết thúc, cô chỉ muốn rời khỏi đây thôi.

Mở cửa nhà vệ sinh, cô thấy hai người đàn ông đi giày đen ở ngoài.

Ý nghĩ đầu tiên của cô chính là đóng cửa lại.

Cô đã làm như vậy.

Nhưng sức của cô làm sao chống lại được sức của Đào Gia Thiên, chốc lát, cô lảo đảo lùi hai bước, Đào Gia Thiên bước vào, cô như muốn lao ra ngoài nhưng bị tay anh ta nắm chặt lấy eo.

Nắm rất chặt.

Cô đang run rẩy.

Cảm giác có thể từ lòng bàn tay của đàn ông mà cảm nhận được sự lạnh lùng của anh ta. Đào Gia Thiên đóng cửa lại, xoay mình ép cô ta vào cửa, cúi đầu không nói lời nào cắn vào cổ cô.

Là cắn.

Nhưng lực đó không đủ để làm chảy máu, chỉ thấy đau thôi.

Cô đau đến nỗi kêu lên một tiếng.

Đôi môi của anh ta ấm nóng nhưng mang theo sự lạnh lùng, làm ướt phần da ở cổ cô, ngực anh ta đập mạnh lên xuống, thở dốc, như đang cố kìm nén gì đó trong lòng.

Đợi anh ta trút giận xong rồi, trên cổ cô hằn một vết cắn, cổ áo sớm đã bị kéo rách, chiếc váy cũng bị xé rách.

Đào Gia Thiên nhìn cô, bàn tay nắm lấy cằm cô, giọng điệu mỉa mai: “Mấy ngày, không gặp, đã câu được thiếu gia họ Cố vừa mới về nước, bạn gái? Anh ta có biết cô bạn gái này là một người phụ nữ đê tiện?”

Mộc Như Phương uất ức cắn môi.

Ánh mắt anh ta xám đen lại: “Nói đi, không phải vừa rồi ở bữa tiệc biết nói chuyện sao? Bây giờ không nói nữa sao, muốn giả câm điếc với tôi à?”

Cô ta vẫn không lên tiếng.

Anh đứng rất gần cô, hai người gần như ở sát nhau, cô cảm nhận được anh ta vì tức giận mà cơ bắp co lại, đằng đằng sát khí.

“Không nói chuyện phải không.”

Anh ta cắn răng, chằm chằm nhìn cô.

Vừa rồi trong thọ yến dịu dàng liếc mắt đưa tình với cậu thiếu gia kia, giờ trước mắt anh lại là dáng vẻ này, anh ta vô cùng tức tối.

Cô mặc một chiếc váy dài, lại bị xé rách, gần như không có sự chuẩn bị gì, anh ta coi như đó là sự trừng phạt dành cho cô.

...