Chương 586: Không phải em thích lắm sao?


...

Dụ Tú Y chậm rãi đi vào, cô ấy đi đến bên cạnh Trần Quyết, cô gái vốn dĩ đang ngồi bên cạnh Trần Quyết biết ý, chủ động nhường chỗ: “Em gái đến đây ngồi đi, đói không? Ở đây có hoa quả với mấy món nguội này!”

Dụ Tú Y lắc đầu!

Cô ấy không đói.

Bầu không khí trong phòng lại một lần nữa trở nên náo nhiệt, Trần Quyết đứng dậy, uống hai cốc rượu.

“Anh à, không cần nghiêm túc, không phải là em gái đến rồi sao? Chỉ là một trò chơi thôi mà.”

“Đúng đó anh, lúc trước anh cũng đã uống không ít rượu rồi, đừng uống nữa, dù sao cũng chỉ là một trò chơi nhỏ thôi mà!”

Dụ Tú Y hỏi cô nữ sinh bên cạnh, sau đó mới hiểu.

Ban nãy những người này đang chơi trò…

Lời thật lòng hay mạo hiểm lớn!

Trần Quyết thua, nên phải hôn người mở cửa đi vào.

Nhưng…

Người đó lại là Dụ Tú Y.

Đây thật là một trò chơi nhàm chán mà.

Những người này vì sao lại thích chơi trò nhạt nhẽo như vậy cơ chứ.

Mặc dù Dụ Tú Y đã mười tám tuổi, nhưng chưa từng tiếp xúc với những thứ này, cũng sẽ không tiếp xúc với những người này.

Trần Quyết uống xong rượu, sau đó hát cùng với một cô nữ sinh.

Một cô nữ sinh khác ngồi bên cạnh Dụ Tú Y, dường như muốn lấy lòng Dụ Tú Y: “Em tên gì vậy? Từ trước đến nay chị chưa từng nghe thấy anh Quyết nhắc đến em. Chị còn không biết, hóa ra anh Quyết cũng có em gái đó!”

Tạ Triệt ngồi ở chiếc ghế sofa bên cạnh, đột nhiên nói: “Hỏi vớ vẩn những thứ này làm gì! Cô có tâm tình hỏi những chuyện này, không bằng đi ra kia hát với Trần Quyết còn hơn, cô xem đi, Trương Oánh Oánh cũng đi qua đó rồi kìa!”

“Dừng!” Cô nữ sinh này tỏ vẻ khinh thường: “Tôi không lẳng lơ giống cái con Trương Oánh Oánh đó!”

Dụ Tú Y nghe thấy những lời mắng chửi như vậy, khẽ nhíu lông mày.

Cô ấy nói: “Em tên là Tú Y.”

“Tú Y à, nào ăn hoa quả đi, dưa hấu ở đây ngon lắm.”

“Tú Y, anh trai em bình thường thích gì?”

Cô nữ sinh này không bỏ qua cơ hội thăm dò một chút.

Dụ Tú Y nói: “Anh ấy thích vận động, rèn luyện cơ thể.” Cô ấy nhìn cô nữ sinh này, nói: “Không phải chị muốn hỏi em, anh ấy thích mẫu con gái nào đấy chứ?”

Cô nữ sinh kia gật đầu, ngược lại không hề biết xấu hổ.

Dụ Tú Y nói: “Có lẽ là đơn thuần một chút.”

Tạ Triệt bỗng cười phì một tiếng.

“Em gái à, câu nói này dường như có lực sát thương rất lớn đó.”

Những cô gái ở trong phòng bao này, làm gì có ai là đơn thuần cơ chứ.

Đương nhiên, chỉ có Dụ Tú Y là như vậy.

Dụ Tú Y nhìn Trần Quyết, anh ta mặc một chiếc áo da jacket, nhiệt độ lúc này quả thật hơi lạnh, nhưng nhiệt độ bên trong phòng bao lại khá ấm, trên bàn còn có bánh gato, Dụ Tú Y khẽ nhướng mày, cô nữ sinh bên cạnh nói: “Tú Y, em cũng đến đây chúc mừng sinh nhật anh trai ư?”

Dụ Tú Y gật đầu.

Đúng vậy.

“Bánh sinh nhật này là mọi người mua à?”

Cô nữ sinh nói: “Anh Quyết đang đánh bi-a thì đột nhiên nói đi xuống dưới uống rượu, hơn nữa còn nói hôm nay là sinh nhật anh ấy. Bọn chị lập tức đặt bánh sinh nhật, nhưng hình như anh ấy không vui lắm, không hề cười, gương mặt cũng cứ đơ ra.”

Dụ Tú Y lại nghĩ đến những lời Dụ Thế Duệ nói.

Sinh nhật của Trần Quyết cũng là ngày giỗ của ba anh ấy.

Hát xong, Trần Quyết ngậm một điếu thuốc đi tới, Dụ Tú Y không thích mùi thuốc lá, cô mím môi: “Anh, khi nào chúng ta về nhà.”

Ngón tay của Trần Quyết châm điếu thuốc: “Về nhà? Tôi không về.”

Dụ Tú Y nói: “Mấy giờ cũng được, em đợi anh.”

Trần Quyết cười: “Tối nay tôi muốn đi thâu đêm với đám anh em, một lát nữa sẽ đi chơi game.”

Tạ Triệt nhìn thoáng qua cô nữ sinh đang ngồi bên cạnh Dụ Tú Y, nói với cô ta: “Đi thôi, chúng ta đi hát, để anh em nhà người ta nói chuyện với nhau không được sao?” Cô nữ sinh đó cũng là một người rất biết điều, lập tức đi theo Tạ Triệt.

Dụ Tú Y cũng ngồi xuống ghế sofa màu đỏ theo Trần Quyết, hai chân Trần Quyết gác lên trên ghế, những người khác trong phòng bao, có người thì đánh bài, có người thì hát hò, Dụ Tú Y mở túi giấy ra, đẩy hộp quà về phía Trần Quyết: “Anh, sinh nhật vui vẻ!”

Trần Quyết nhìn những ngón tay nhỏ xinh, trắng trẻo của Dụ Tú Y, sau đó tầm mắt rơi lên trên gương mặt cô, tiếp theo lập tức thu lại ngay ánh mắt đó.

Dụ Tú Y rất nghiêm túc nói lại một lần nữa: “Anh, sinh nhật vui vẻ.”

Đôi mắt của cô nữ sinh dịu dàng như nước, rất chân thành.

Trần Quyết mím môi.

Anh ta rút ra hai điếu thuốc, khói thuốc xanh trắng che đi dung mạo của anh ta.

Sau đó, anh ta cuối cùng cũng nhận lấy món quà trong tay Dụ Tú Y, nhưng không hề nhìn, mà lại tiện tay đặt bên cạnh.

Dụ Tú Y nói: “Em không biết nên tặng anh quà gì, em cũng không biết con trai các anh thích gì, cho nên em đã chọn một thứ em thích…”

Trần Quyết “xùy” một tiếng: “Thứ em thích?”

Lần này, Trần Quyết đã mở hộp quà ra.

Bên trong là một quả cầu pha lê.

Đang có tuyết rơi.

Dụ Tú Y nói: “Em nhớ, lần đầu tiên đến nhà họ Dụ, ngày gặp anh vừa khéo là mùa đông, bên ngoài cửa sổ tuyết rơi rất nhiều. Ngày đó em mặc một chiếc áo lông vũ màu đỏ, anh mặc chiếc áo lông màu đen, anh đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi, sau đó nhìn thoáng qua em. Khi đó ba nói, về sau em chính là em gái của anh, sau này chúng ta chính là người một nhà. Tối nay ba đã chuẩn bị một bữa ăn rất thịnh soạn, có xương sườn, cá hấp, vịt nấu bia và tôn hùm. Em và ba định đợi anh về nhà cùng ăn cơm, nhưng Anh Bân lại ăn trước, sau đó em và ba cũng ăn. Anh trai, sinh nhật vui vẻ nhé.”

Trần Quyết chầm chậm siết chặt hai tay thành quyền, anh ta nhìn quả cầu pha lê trước mặt.

Hốc mắt của anh ta hơi chua xót, giọng nữ bên tai rất dịu dàng, anh ta dời ánh mắt đi, rít mạnh một điếu thuốc, sau đó đặt quả cầu pha lê trở lại trong hộp, nói: “Đồ đám con gái các em thích, em tặng cho anh làm gì?”

Dụ Tú Y nói: “Đồ con gái thích thì sao chứ, quả cầu pha lê rất đẹp mà. Anh xem này, lắc nhẹ một cái, bên trong lập tức giống hệt như tuyết đang rơi vậy!! Anh nhìn xem, người con trai mặc áo lông đen bên trong có phải rất giống anh hay không, hơn nữa còn có một chú chó!!”

Trần Quyết nhìn thoáng qua.

“Không giống!”

Dụ Tú Y không nói nữa, cô ấy nhìn hoa quả và đồ nguội trước mặt, lấy một miếng dưa hấu cho lên miệng ăn.

Trần Quyết gọi điện thoại gọi nhân viên tạp vụ đến, bảo nhân viên tạp vụ bê lên một đĩa hoa quả tươi.

Dụ Tú Y nhìn anh ta: “Anh, khi nào thì về nhà vậy.”

Trần Quyết nói: “Tôi nói rồi, tối nay tôi sẽ đi thâu đêm.”

Dụ Tú Y hơi nản lòng!

Nhưng không hề có ý định bỏ cuộc!

Đám người Trần Quyết hát xong, đến khi rời khỏi phòng bao đã là mười một giờ tối, họ quả thật muốn đi thâu đêm, Trần Quyết chặn một chiếc xe lại, sau đó nói với Dụ Tú Y: “Em về nhà trước đi.”

Dụ Tú Y lắc đầu: “Em nói rồi, em muốn anh về nhà cùng em!”

Trần Quyết không để ý tới cô ấy, gọi ba chiếc xe, mấy người họ ngồi vào trong xe. Các anh em của Trần Quyết đều nhìn ra, Trần Quyết và cô em gái này dường như hơi mâu thuẫn, nhưng cũng không thể để em gái người ta đứng ở bên ngoài được, vì vậy Tạ Triệt vẫy tay với Dụ Tú Y: “Đến đây, em gái Tú Y, em đi cùng xe với anh được chứ.”

Dụ Tú Y ngồi vào trong xe của Tạ Triệt, trong xe chỉ có một mình Tạ Triệt, những người khác đều ngồi chật kín trong mấy chiếc xe khác.

Dụ Tú Y hỏi: “Đi đâu vậy?”

Tạ Triệt nói: “Anh trai em ấy mà, anh ấy muốn đi thâu đêm.”

Dụ Tú Y trầm mặc hồi lâu.

Tạ Triệt nói: “Sắp đến rồi, ở phía trước, rẽ một cái là đến.”

Rất nhanh đã đến quán nét.

Xe của Tạ Triệt đi chậm nhất, đợi đến khi họ đi vào, những người khác đã khởi động xong máy. Tạ Triệt ngồi xuống, đeo tai nghe lên, những người này đang chơi game. Dụ Tú Y cũng không biết chơi game, cô ấy bèn tìm một vị trí ngồi xuống, sau đó nằm bò lên bàn.

Tạ Triệt huých cánh tay của Trần Quyết: “Thật sự định để em gái cậu thâu đêm cùng cậu ở đây ư.”

Trần Quyết nhìn thoáng qua, nhìn thấy Dụ Tú Y đang nằm trên bàn, anh ta nói: “Cô ấy muốn đi theo, chân ở trên người cô ấy, chứ không phải ở trên người tôi.”

“Nói như thế nào, cô ấy cũng là em gái cậu, như vậy không hay cho lắm.”

Trần Quyết nói: “Cậu đau lòng à, thế thì đến mà đưa cô ấy về, để tôi khỏi phải nhìn thấy, đỡ phiền phức.”

Tạ Triệt nói: “Hay lắm, đây là em gái cậu đó!”

Dụ Tú Y quả thật hơi buồn ngủ, đồng hồ sinh học của cô ấy vẫn luôn rất đúng giờ, lúc này nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ lập tức xông tới, cô ấy bèn điều chỉnh tư thế thoải mái để ngủ.

Âm thanh xung quanh rất ồn ào, nhưng không thể nào lấn át cơn buồn ngủ của Dụ Tú Y.

Vốn dĩ cô ấy chỉ là không biết chơi gì ở đây, hơn nữa cũng không biết chơi game, chỉ định nằm một lát, nhưng không ngờ lại thật sự ngủ say.

Đám người Trần Quyết chơi xong hai ván game, anh ta vặn một chai nước, ngẩng đầu lên uống hết nửa chai, sau đó nghiêng mặt qua, nhìn lướt qua Dụ Tú Y, cô ấy ngủ rồi, đang nằm sấp trên ghế. Trần Quyết đứng lên, cầm lấy hộp thuốc lá, định tìm nơi nào đó để hút hai điếu, nhưng khi đi lướt qua Dụ Tú Y, anh ta bỗng cởi chiếc áo khoác da xuống đắp lên người cho cô ấy.



Lúc Dụ Tú Y tỉnh lại đã là sáng sớm.

Khi cô ấy mở mắt ra, bỗng phát hiện mình đang nằm trên chính chiếc giường của mình.

Cô ấy hơi mông lung.

Tối qua…

Tối qua không phải cô đi tìm Trần Quyết sao?

Sau đó đi theo Trần Quyết đến một quán nét, chơi game, sau đó cô …

Cô ngủ say.

Nhưng sau đó thì sao?

Sau khi cô ngủ.

Vì sao bây giờ lại ở nhà cơ chứ?

Dụ Tú Y nhìn quần áo của mình, vẫn là bộ quần áo hôm qua cô ấy mặc, cô ấy rời khỏi giường, kéo cửa đi xuống dưới tầng. Hôm nay Trần Ny Hạ ở nhà, bà ta đang chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp. Nhìn thấy Dụ Tú Y đi xuống, thấy quần áo trên người cô ấy, bà ta bèn cho rằng Dụ Tú Y dậy sớm đi tập thể dục, vì vậy nói: “Con đi tập thể dục buổi sáng từ khi nào vậy, cũng không nói với mẹ một tiếng, nếu biết con dậy sớm như vậy đi tập thể dục thì mẹ đã nhờ con tiện thể mang về cho mẹ hai lồng bánh bao hấp rồi.”

Dụ Tú Y nói: “Con… Tối qua con ngủ sớm, hôm nay cũng dậy sớm đi ra ngoài, cho nên không để ý, mẹ à, để bây giờ con đi mua cho mẹ nhé.”

“Thôi, bỏ đi, lại phải chạy đi một chuyến.”

Dụ Tú Y nói: “Bây giờ vẫn còn sớm mà mẹ, con đi ra ngoài rèn luyện thể lực thêm cũng được.” Nói xong, cô ấy cầm lấy tiền lẻ, đi ra ngoài. Trần Ny Hạ cũng gật nhẹ đầu, để con cái ra ngoài đi nhiều hơn chút cũng được.

Tiệm ăn sáng Long Bao cách cổng tiểu khu hai trăm mét đi về phía nam, cho nên Dụ Tú Y đi bộ đến đó, mua hai lồng bánh bao, còn mua thêm dưa muối và tào phớ, sau đó Dụ Tú Y xách đồ trở về. Trên đường về nhà, cô ấy gặp một chú chó đi lạc, cô ấy bèn cho nó hai chiếc bánh bao, rồi khom lưng vuốt ve đầu nó: “Ăn ngoan nhé, đừng vội, chó nhỏ, em sống ở đâu, chỉ có một mình em thôi ư? Vậy sáng mai em đến đây sớm nhé, chị sẽ chuẩn bị cho em một chút đồ ăn.”

Bỗng nhiên một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt của cô ấy.

Dụ Tú Y ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Quyết.

“Anh, vì sao anh cũng ở bên ngoài.”

Trần Quyết nói: “Tập thể dục buổi sáng.”

Dụ Tú Y xách đồ trong tay, cô ấy rất thích chú chó nhỏ này, nhưng trong nhà không cho phép nuôi, Trần Quyết nhìn thấy dáng vẻ lưu luyến của Dụ Tú Y, anh ta, khom lưng xuống bế chú chó nhỏ lên, đi về phái trước, Dụ Tú Y đi đằng sao gọi: “Anh, anh muốn làm gì?”

Trần Quyết nói: “Mang nó về nhà.”

Không phải em thích nó lắm sao?

...