...
Người đàn ông buông lỏng cánh tay ra, Mộc Như Phương không đứng vững.
Cô lảo đảo, vừa mới buông tay Đào Gia Thiên ra, theo bản năng lại bám lấy cánh tay hắn một lần nữa, sau đó, cô buông tay ra, dù sao cũng là hắn đã giúp mình, Mộc Như Phương lịch sự nói ‘Cám ơn’.
Cô cảm thấy mình may mắn khi không thể nói chuyện.
Cũng miễn đi những lúng túng khó xử này.
Nhưng Đào Gia Thiên vẫn đứng đấy, không hề di chuyển.
Mộc Như Phương cũng không thể rời đi, cô cúi đầu, yên lặng nhìn những miếng gạch dưới đất, phía trên điểm xuyết đá cuội, xung quanh là cỏ, tầm mắt cô quét qua một lượt, vừa vặn nhìn thấy đôi giày của hắn.
Cô có thể cảm nhận được khí tức trên người hắn, rất áp lực.
Ngay ở trước mặt cô.
Có một cái bóng quét xuống.
Đồng thời áp suất hạ thấp, mang theo mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt.
Ánh mắt Đào Gia Thiên rơi trên người cô, cô cúi đầu, một mái tóc đen như mực, sợi tóc rủ xuống, cơ hồ là che cả khuôn mặt, hắn chỉ thấy cô cúi đầu, ánh nắng mặt trời dịu dàng chiếu xuống cái cổ trắng nõn.
Hắn mấy ngày nay.
Dù là lúc tỉnh hay lúc mơ đều sẽ…
Nhớ tới cô.
Nhớ tới người phụ nữ trước mặt này.
Ngẫu nhiên một chút ký ức vỡ vụn.
Cắt trong tâm trí hắn.
Trong trái tim hắn cảm thấy khó chịu, tắc nghẽn, hắn hung hăng hít thở một cái, có lời muốn nói ra, nhưng lại không biết bắt đầu thế nào, hắn muốn tâm sự cùng cô, nhưng lại phát hiện hắn không có cách nào để lấy bình tĩnh được, hắn cố gắng đè nén những lời nói châm chọc, khiêu khích, cũng khống chế lại ngôn ngữ bình tĩnh, cực kỳ mâu thuẫn, trước kia, mỗi lần đối mặt với Mộc Như Phương, trong lòng chỉ có hận ý, hận không thể nhốt cô lại, hận không thể tra tấn cô, muốn thấy cô đau khổ, nhưng mấy ngày hôm nay, lòng hắn vẫn luôn rất rối bời.
Những mảnh ký ức rối loạn làm xáo trộn tâm trí hắn mỗi thời khắc.
Triệt để đem hắn cắt đứt.
Dường như Đào Gia Thiên không biết nên dùng loại cảm xúc nào để đối mặt với cô, hắn muốn gặp cô, nhưng lại là…
Hắn không dám thừa nhận, hắn không biết sẽ trông mình như thế nào nếu như đối với cô không còn có hận ý, hiện tại hắn có chút sợ, sỡ hãi nếu hắn khôi phục ký ức…
Thế nhưng là.
Hắn lại đang nghĩ về cô.
- ---
Hạ Thư Dao cùng Đào Y Y hai người đi dạo dọc theo chùa miếu, Hạ Thư Dao nhìn thoáng qua xung quanh, rất đông người, hôm nay là ngày tốt để dâng hương cầu phúc, thời tiết cũng không tệ, nhiệt độ thích hợp, cô vốn muốn thừa dịp này cùng Đào Gia Thiên ở chung, nhưng không nghĩ tới hắn đi trước ra đại điện liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Y Y, anh trai cô đâu rồi?"
Đào Y Y đương nhiên biết Đào Gia Thiên đi đâu.
Cô thấy Đào Gia Thiên đi theo Mộc Như Phương, cô biết anh trai mình căn bản không thích Hạ Thư Dao, không hiểu sao Tống Thấm Như làm gì cũng muốn Hạ Thư Dao đi cùng, đã muốn đối đãi với Hạ Thư Dao như là con dâu trong nhà.
Nhưng Đào Y Y biết, ở phương diện này cho dù Tống Thấm Như có làm gì đi nữa, Đào Gia Thiên cũng sẽ không tùy tiện nghe theo an bài của bà.
"Thư Dao, chúng ta đi ra phía trước dạo chơi đi, tôi nghe nói, nơi này rút quẻ rất linh nghiệm, chúng ta đi thử xem." Đào Y Y lảng tránh.
"Vậy cũng được..."
Hạ Thư Dao cùng Đào Y Y đi cầu ký, rất nhiều người đến xin đoán xâm, tiểu hòa thượng nói số lượng đoán xâm mỗi ngày có hạn chế, đủ số lượng rồi thì sẽ không đoán nữa, Hạ Thư Dao bình thường hằng ngày ở trong nhà được chiều chuộng sinh hư, thật vất vả chen chúc vậy mà không cho đoán xâm, Hạ Thư Dao dậm chân, có chút oán trách, Đào Y Y lôi kéo cánh tay cô: "Thôi, dù sao thì chúng ta cũng đã xem thẻ, có thời gian liền đến cầu phúc, rồi lại tới xếp hàng là được.”
Hạ Thư Dao mấp máy môi, đành phải thôi.
- ---
"Tước gia, đây không phải là vị hôn thê của anh sao?"
Cách đó không xa, hai người đàn ông diện mạo anh tuấn đi tới, người đàn ông cao gầy hất cằm, chỉ về hướng đó.
Doãn Minh Tước mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, hắn ngước mắt lên, liếc nhìn qua.
Liếc mắt liền thấy được trong đám đông có một cô gái mặc bộ váy màu vàng nhạt, hắn không nói gì, người đàn ông bên cạnh nói một câu: “Chính là vị Đào tiểu thư kia, em gái của Đào Gia Thiên a."
Mấy ngày trước đây, trưởng bối hay nhà đã đặt ra hôn ước này.
Vốn là gả cho đại thiếu gia của Doãn gia, nhưng là hắn...
Đem Đào Y Y, đoạt lại.
Doãn Minh Tước khẽ câu môi.
...