...
Người thân của cô.
Đôi mắt Mộ Như Phương rũ xuống.
Giây phút đó, cô nhớ lại mẹ đã bỏ lại cô và đứa em gái, một mình chạy vào hướng lửa lớn, cùng với ba chết trong đám lửa đang cháy hừng hực, đều do Đào Gia ở phía sau sắp đặt, anh và ba mẹ cô, tất cả đều chết rất oan uổng.
Cũng trong phút ấy.
Trong trí óc cô hiện ra hình ảnh lúc lần đầu tiên gặp Đào Gia Thiên.
Người đàn ông đó mặc đồ màu đen, hôm đó mưa lâm râm, trong tay người đàn ông cầm dao găm, bên hông mắc theo súng, gương mạt sắc lạnh, như là thiên thần và cũng giống như tu la trong địa ngục.
Người thân của cô, giờ chỉ còn duy nhất Nặc Nặc.
Những lúc nghĩ đến Nặc Nặc, môi cô lại nở lên nụ cười tươi.
Hiện giờ hi vọng duy nhất,á nh sáng duy nhất, duy nhất có thể chống đỡ được dây cung cuối cùng của cô, chính là Nặc Nặc.
Trên sổ cô ghi: “Đã không còn nữa, mẹ tôi rất sớm đã rời xa tôi rồi.”
Cô sẽ không nói dối, với lại dì Tang hỏi như vậy rồi, chắc chắn cũng sẽ nói với Minh Lê.
Dì tang là Minh Lê từ nhà họ Minh dẫn ra, coi như là thân cận của Minh Lê rồi.
Mộ Như Phương đương nhiên hiểu được, đây chẳng qua là Minh Lê đang nói xa hỏi gần, một khi cô nói sai, hoặc là đối chiếu không đúng với thân thế cô của cô, sẽ sinh lòng nghi ngờ, cô không hề che giấu ba mẹ của mình đều đã qua đời.
Dì Tang thấy đã chạm đến tâm sự của Mộ Như Phương, thì không hỏi thêm gì nữa, Minh Lê điều tra ra tin của Mộ Như Phương, đích thật là người thân đều đã rời xa rồi, điểm này, cô tiểu cô nương này thật sự không che giấu, dì Tang cảm thấy Mộ Như Phương rất thành thật, do đó, đối với cô nảy sinh chút thiện cảm và chút thương xót,ba mẹ mất sớm,cô đơn một mình,giọng nói thì không nói được, cảnh đời quả thật quá thảm thương.
Nhìn Mộ Như Phương, một gương mặt tuyệt đẹp,càng dễ khiến người ta dễ thương cảm.
“Cô Như Phương, cô còn thiếu vật dụng gì nữa không, giao lộ kế bên là siêu thị, có cần vào mua một ít đồ không.”
Mộ Như Phương nghe dì Tang hỏi thăm, không từ chối, chỉ ghi là: “Dì Tang chuẩn bị là được rồi.”
Dì tang thấy Mộ Như Phương khôn ngoan khéo léo, lập tức vừa ý gật đầu: "Tài xế, cậu đưa cô chủ về trước.”
______
Về đến nhà.
Minh Lê đang ở trong phòng khách.
Nhà họ Trọng nuôi một con chó Corgi loại nhỏ, mấy ngày trước không được khỏe, ở suốt trong bệnh viện thú cưng, bây giờ mới được rước về, là bảo bối của Minh Lê, bà ngồi trên ghế sofa ôm trong lòng, Mộ Như Phương bước đến, Minh Lê giương mắt lên: “Về rồi ư, sao rồi bác sĩ nói sao.”
Mộ Như Phương ghi: “Bác sĩ cho thuốc rồi, nhưng không cách nào phẫu thuật được, chỉ có thể uống thuốc thử xem...”
Minh Lê gật gật đầu.
Trong nhà chó Corgi tên là Hưu Hưu, một cô công chúa lanh lợi dễ thương, ngày thường Minh Lê chăm sóc rất cẩn thận, dùng buổi trưa xong, Minh Lê lên thư phòng luyện tập thư pháp,Mộ Như Phương cũng chuẩn bị lên phòng của mình, Hưu Hưu chạy đến, trên cổ đeo dây lục lạc vang lên đing đong, dùng móng vuốt cào vào chân cô, Mộ Như Phương nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu như vậy, chợt nhớ đến đã từng hứa với Nặc Nặc, đợi đến lúc sinh nhật sáu tuổi của Nặc Nặc sẽ tặng một con thú cưng nhỏ làm quà sinh nhật.
Cô khom người, bế Hưu Hưu lên.
Rồi vuốt ve trên đầu của Hưu Hưu, Hưu Hưu ngửi hơi thở của cô, gần như đã quen, gâu gâu vài tiếng, Mộ Như Phương mở tủ, lấy đồ ăn vặt đưa Hưu Hưu, dì Tang từ trong bếp bước ra, trông thấy liền nói: “Con Corgi này là thiếu gia mua, thiếu gia ra nước ngoài du học, Hưu Hưu đành để ở nhà, phu nhân cũng rất yêu thích.”
Nhắc đến vị thiếu gia này, Mộ Như Phương chưa từng gặp, chẳng qua cũng chỉ là người qua đường.
Dì Tang cười nói: “Cậu chủ vài bữa được nghỉ phép, được dịp về nhà, bà chủ nhất định vui mừng khôn xiết.”
...