...
Khi Minh Lê về tới nhà.
Thì Mộc Như Phương đang ở trong phòng ngủ của mình.
Bà ấy đi đến trước cửa phòng ngủ của Mộc Như Phương, chuẩn bị gõ cửa, nhưng mà nhịn được. Sau đó bà quay lại phòng làm việc, vẫn luôn ở đó đến buổi tối khi Trọng Hoài Viễn về nhà. Sau khi ăn tối xong, bà ấy gọi Trọng Hoài Viễn vào trong phòng làm việc, cùng bàn bạc với ông.
Trọng Hoài Viễn nhíu mày: "Bà cũng biết đấy, Như Phương là con gái của bạn cũ tôi... quan hệ thông gia trong giới kinh doanh... Tôi không nghĩ đến chuyện này, tôi vẫn luôn muốn để nó sau này... Tìm được một người thích hợp."
"Hoài Viễn, em biết anh không nỡ, nhưng mà, anh đã hỏi qua con bé xem nó có bằng lòng hay không chưa? Nếu như con bé thật sự có thể vào nhà họ Đào, đây chính là chuyện mà vô số con gái trong Thành phố Hải Châu này điên cuồng mong muốn, giàu có vẻ vang lúc tuổi già, đối với nhà họ Trọng chúng ta cũng vô cùng có lợi." Minh Lê đè vai Trọng Hoài Viễn xuống, để ông ngồi trên ghế: "Hơn nữa, anh cảm thấy, với vẻ ngoài của con bé, cuộc sống sau này của nó thật sự có thể bình yên được sao? Nếu như có một nhà nào đó rất lớn mạnh vừa lòng con bé, vừa dụ dỗ vừa cưỡng ép xin anh gả con bé nếu không sẽ ra tay với Trọng Thị, ví dụ như nhà mình có dùng hết sức cũng không chống cự được, thì chúng ta cũng không bảo vệ được con bé, con bé có vẻ ngoài như thế, thì đời này đã định trước, không thể nào sống yên bình được."
"Minh Lê... Haiz..." Trọng Hoài Viễn thở dài một tiếng.
Dĩ nhiên là ông đã từng nghĩ đến vấn đề này.
Trước đây mẹ của Như Phương chính là một người vô cùng xinh đẹp, đã gây nên sóng gió trong mấy gia đình lớn, cuối cùng...
Hơn nữa, Mộc Như Phương và Đào Gia Thiên, cũng có chút dây dưa với nhau.
Điểm này Trọng Hoài Viễn cũng biết, nhưng ông không biết nhiều lắm.
Nhưng mà, cũng không phải hoàn toàn không biết...
Nhưng mà nếu như dùng Như Phương để kết quan hệ thông gia trên thương trường...
"Minh Lê, về chuyện này, cần phải được Như Phương đồng ý."
Minh Lê nói: "Để em nói với con bé."
Mộc Như Phương tắm rửa xong thì đi ra ngoài ban công.
Cô vừa ngồi xuống ghế sofa ngoài đó.
Thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Mộc Như Phương đứng dậy, cô đi ra ngoài cửa, vừa mở ra, thì trông thấy Trọng Tử Việt đang đứng bên ngoài.
Cô nhìn Trọng Tử Việt, chờ Trọng Tử Việt lên tiếng.
Nhưng mà qua vài phút rồi.
Trọng Tử Việt vẫn chỉ đứng yên ở cửa nhìn cô.
Mộc Như Phương khẽ nghiêng đầu, giống như đang hỏi Trọng Tử Việt có chuyện gì không?
Ánh mắt Trọng Tử Việt đen như mực: "Chị Như Phương, chị có người trong lòng không?"
A?
Mộc Như Phương khẽ giật mình.
Người trong lòng?
Không.
Cô không có.
Cũng sẽ không có.
Trọng Tử Việt, rốt cuộc cậu muốn hỏi tôi điều gì?
Mộc Như Phương lấy điện thoại ra, gõ một dòng chữ lên trên điện thoại: "Đã khuya thế này rồi, nếu không có chuyện gì, thì tôi ngủ trước đây, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Mộc Như Phương chuẩn bị đóng cửa phòng lại, thì Trọng Tử Việt dơ tay ra nắm lấy cổ tay cô. Trong phút chốc hô hấp của cô như dừng lại, cô nhìn Trọng Tử Việt. Cô lớn tuổi hơn Trọng Tử Việt, từ trước đến giờ vẫn luôn coi Trọng Tử Việt giống như em trai mình, hoặc là, coi cậu là cậu chủ nhà họ Trọng. Nhưng mà, lúc này Trọng Tử Việt đang nắm chặt cổ tay cô, càng lúc càng chặt hơn.
"Chị Như Phương, chị thích Đào Gia Thiên sao?" Trọng Tử Việt nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt cũng nhìn cô chăm chú.
Ban nãy ——
Tình cờ cậu đi ngang qua cửa phòng làm việc, đúng lúc nghe thấy...
Minh Lê và Trọng Hoài Viễn đang bàn bạc về việc gả Mộc Như Phương đến nhà họ Đào...
Quan hệ thông gia trong giới kinh doanh...
Cậu không nhịn được nên đến tìm Mộc Như Phương.
Đào Gia Thiên?
Ánh mắt Mộc Như Phương né hơi né tránh, cô muốn rút tay lại.
Tôi không biết cậu đang nói gì?
Cô lui về phía sau một bước.
Làm sao Trọng Tử Việt biết được chuyện giữa cô và Đào Gia Thiên?
Chẳng lẽ do thời gian này cô ở chung với Đào Gia Thiên vô tình ở bị cậu ta gặp phải sao?
Thật ra, như vậy cũng không có vấn đề gì cả.
Cô và Trọng Tử Việt, căn bản cũng không liên quan nhiều với nhau.
Có điều, lúc này...
"Cậu buông tay tôi ra trước đã, Trọng Tử Việt!"
Mộc Như Phương giãy dụa một lúc.
Bỗng nhiên Trọng Tử Việt xoay người, cánh tay dài của cậu ta khóa chặt lấy cô, sau đó cậu ta cúi đầu hôn lên môi cô. Trong chớp mắt, cả hai người đều sững sờ, Mộc Như Phương kinh ngạc trợn tròn mắt, còn Trọng Tử Việt bị hơi thở ngọt ngào như quả vải giữa răng và môi cô truyền đến, khiến cho hồn phách của cậu trong nháy mắt đều bị đánh tan. Trong lòng mình là người con gái mềm mại, khiến trái tim cậu ta đập vô cùng nhanh.
Cùng lúc ấy.
Cách đó không xa truyền đến một tiếng động.
Là thím Tang bưng mâm lên lầu.
Mộc Như Phương đẩy Trọng Tử Việt ra, lúc này mới đẩy được cậu ta ra, cửa phòng trước mặt bị khép lại, Trọng Tử Việt vẫn đứng ở cửa ra vào, cậu dơ tay ra sờ lên môi mình, trái tim không ngừng đập nhanh hơn, dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của cô ấy.
Thím Tang đi lên lầu.
"Cậu chủ, sao cậu lại ở đây?"
Khuôn mặt Trọng Tử Việt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, cậu nhìn thím Tang nói: "Cháu đang chuẩn bị tìm chị Như Phương để hỏi xem con gái thích quà tặng gì, sắp đến sinh nhật bạn cháu, nhưng mà có lẽ chị Như Phương đã ngủ rồi."
Thím Tang nói: "Vậy à, cô Như Phương lúc nào cũng ngủ sớm, sáng mai cậu hỏi cô ấy xem, quà con gái thích à, Tử Việt, có phải cậu có bạn gái không?"
Trọng Tử Việt đi đến bên cạnh khoác tay lên vai thím Tang: "Thím Tang, thím cảm thấy, không có cô gái nào thích cháu sao?"
"Chắc nhiều cô gái quyền quý thích cậu chủ lắm, cậu chủ thích người như thế nào? Nói với thím Tang một tiếng, hàng ngày thím Tang cũng tiện để ý giúp cậu."
"Thím Tang, thím nhanh đưa thức ăn khuya đến phòng làm việc cho ba cháu đi, cháu về phòng ngủ đây."
"Cậu đó, biết rõ rồi còn lảng tránh lời tôi... Cậu cũng không còn nhỏ nữa, nên suy sét một chút đi."
Khi Trọng Tử Việt về đến phòng ngủ của mình.
Anh nằm lên giường.
Cảm giác trên cánh môi vẫn còn như trước, Mộc Như Phương...
—
Mộc Như Phương tựa lưng vào cửa.
Cô thật sự không ngờ, Trọng Tử Việt lại có ý nghĩ ấy đối với cô.
Cô vẫn luôn cho rằng cậu ta là em trai mình.
Cô vỗ trán, hơi đau đầu.
Đúng là phiền phức.
Cô đưa tay sờ lên môi, rồi khẽ thở dài.
—
Sáng thứ hai, Mộc Như Phương ra ngoài, Trọng Tử Việt cũng đi ra ngoài hẹn với bạn, sau khi Minh Lê luyện chữ xong thì đi ra phòng khách, bà ngồi trên ghế sofa xem phim truyền hình một lát thì thím Tang bê tổ yến chưng đến.
"Bà chủ."
Thím Tang là người giúp việc mà Minh Lê mang theo từ nhà mình, cho nên bà rất tin tưởng thím Tang, bà nói hết chuyện mình bàn bạc với Trọng Hoài Viễn về Mộc Như Phương cho thím Tang nghe, muốn thím Tang cho ý kiến.
Thím Tang nói: "Bà chủ, tôi có chuyện này, muốn nói với bà."
"Thím nói đi."
"Bà chủ, khoảng mười giờ tối hôm qua, vì ông chủ phải xử lý công việc, vẫn chưa đi nghỉ, nên tôi chuẩn bị bữa ăn khuya mang lên. Tôi trông thấy cậu chủ đang đứng ngoài cửa phòng ngủ của cô Như Phương, cậu chủ nói vì sắp đến sinh nhật bạn, nên muốn nhờ cô Như Phương tham mưu một chút... Chuyện này vốn dĩ cũng không có gì, nhưng mà hôm nay tôi..."
Thím Tang tiếp tục nói: "Ngay trước đó không lâu, có hai người bạn đến tìm cậu chủ, lúc ấy cậu chủ còn đang ở trên lầu chưa xuống. Tôi và hai người bạn của cậu chủ hàn huyên vài câu, thì người bạn kia nói, hôm nay chính là sinh nhật của cậu ta, chứng tỏ tối hôm qua cậu chủ đã nói dối, cũng không phải vì muốn tặng quà sinh nhật cho bạn nữ nào mà đến tìm cô Như Phương tham mưu cả.
Trái tim Minh Lê hơi sa sầm xuống, chuyện bà không muốn thấy nhất cuối cùng đã xảy ra.
Tử Việt thích Mộc Như Phương.
Bà lắc đầu: "Tôi phải nghĩ đến điều này sớm mới phải, người có tính cách như Tử Việt, làm sao sẽ chủ động tiếp xúc với một người chị gái trên danh nghĩa được..." Chỉ có một lý do diu nhất, đó chính là Tử Việt cảm thấy hứng thú với con bé.
Thím Tang nói: "Thật ra đây cũng là chuyện bình thường, bề ngoài của cô Như Phương, đã bị xác định trước sẽ không tầm thường. Cậu chủ có nảy sinh tình cảm với cô ấy cũng là chuyện đương nhiên, với khuôn mặt ấy, có mấy người đàn ông có thể không rung động? Có điều... Cô ấy và cậu chủ, cuối cùng vẫn không thích hợp..."
Đây cũng là chuyện Minh Lê lo lắng.
Bà chỉ có mỗi đứa con trai này.
Hơn nữa, bà còn có cảm giác.
Mộc Như Phương sẽ không thích Tử Việt.
Nếu như con bé không thích, mà Tử Việt lại yêu đơn phương, thì cuối cùng, người đau khổ là cậu.
"Thím Tang, thím nói xem, phải làm sao bây giờ?"
Thím Tang: "Cô Như Phương rất được, tính tình cũng tốt, bản chất cũng thật thà, nhưng mà cô ấy quá đẹp, không hợp với cậu chủ, nếu như để tạo quan hệ thông gia cho gia đình mà nói, thì chỉ cần dựa vào gương mặt của cô Như Phương thôi, cho dù là người nhà họ Đào cũng không thể không rung động. Nhưng mà làm như thế, không khỏi có chút không công bằng với cô Như Phương..."
Đều là con người.
Đều có trái tim.
Trái tim cũng được làm từ thịt.
Qua khoảng thời gian ở chung này, thím Tang có thể cảm nhận được, cô Như Phương thật sự rất được.
Minh Lê khẽ nói: "Sao tôi lại không biết điều ấy chứ."
Tang di nhìn Minh Lê, rồi vỗ vỗ vào tay Minh Lê một cái: "Cô chủ."
Mộc Như Phương đi đến Đào thị.
Cô gái lễ tân vừa trông thấy cô, thì lập tức cung kính: "Chào cô, mời cô đi theo tôi."
Mộc Như Phương đi theo cô gái lễ tân, cùng nhau vào trong thang máy dành riêng cho Tổng Giám đốc.
"Thưa cô, Tổng Giám đốc Đào nói, nếu như cô Mộc tới, thì cứ đến văn phòng đợi là được rồi."
Cô Mộc.
Anh nói rất đúng cô Mộc.
Chứ không phải là cô Trọng.
Mộc Như Phương theo cô gái lễ tân ra khỏi thang máy, thì trông thấy thư ký đang đứng trước cửa phòng làm việc của Tổng Giám đốc: "Chào cô, mời cô theo tôi đi bên này."
Cô gái lễ tân dừng chân tại chỗ, rồi nhìn qua cửa văn phòng Tổng Giám đốc cách đó không xa, cô ta đã làm việc ở Đào thị hai năm rồi, cũng mới chỉ vài lần đến tầng này mà thôi, dù sao phòng làm việc của Tổng Giám đốc cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện vào trong, cô ta chẳng qua chỉ là một nhân viên tầng dưới cùng mà thôi.
Cô gái lễ tân nhìn theo bóng lưng Mộc Như Phương.
Cô Mộc này thật là dễ nhìn...
Vừa rồi ở bên trong thang máy, cô ta đã được nhìn gần cô gái này.
Làn da của cô Mộc rất đẹp, gần như không nhìn thấy một lỗ chân lông nào.
Vô cùng xinh đẹp.
Cao quý có cảm giác xa cách.
Cô gái xinh đẹp như vậy, cũng khó trách, Tổng Giám đốc Đào sẽ thích...
Cho dù là cô Hạ có gia đình rất hiển hách, cũng không được đãi ngộ như thế này.
Cô thư ký vẫn luôn kiêu ngạo về dáng người của mình, thì lúc này lại có cảm giác xấu hổ, cô ta hơi kéo cổ áo một cái, mặc dù dáng người cô ta rất tốt, nhưng mà bình thường, Tổng Giám đốc Đào cũng không nhìn cô ta nhiều thêm một cái, nhưng mà bao nhiêu cô gái muốn được Tổng Giám đốc Đào ưu ái, chính cô ta, ngoài công việc ra còn có cả khát vọng muốn thu hút ánh mắt của Tổng Giám đốc Đào, đó cũng là điều cô ta giấu trong lòng.
Nhưng mà lúc này.
Cô thư ký cảm giác hơi xấu hổ.
Cô gái trước mắt, gương mặt rất nhã nhặn, nhưng lại thanh thoát xinh đẹp, gương mặt hoàn hảo giống như được vẽ ra, tóc rủ xuống ngang vai. Cô chỉ mặc một bộ đồ thể thao màu trắng đơn giản thôi mà vẫn hiện ra dáng người lồi lõm, cả người giống như được bao quanh bởi sự cao quý xinh đẹp đến vô cùng, khiến cho tất cả phái nữ, khi liếc qua đều sẽ có cảm giác xấu hổ.
Ngay cả cô ta vẫn luôn kiêu ngạo về dáng người mình, thì lúc này đứng trước mặt cô gái xinh đẹp ấy, cũng vô cùng... Vô cùng kém xa.
Dù sao khi so sánh ngọc trai với cát sỏi, sẽ khiến người ta không biết giấu mình vào đâu cả.
...