...
Buổi chiều, Cố Nhã Thiển nhận được cuộc gọi của Tô Ngọc Kỳ, anh nói: “Tinh Tinh muốn gặp em.”
Cố Nhã Thiển nhớ tới chuyện hôm qua cô đã đồng ý đi chơi với Tinh Tinh, cô vội nói: “Tôi đến luôn đây.”
Cố Nhã Thiển thật sự rất áy náy với Tinh Tinh, thậm chí cô không biết nên tiếp xúc với con bé như thế nào, mất ký ức của hai năm, đột nhiên một ngày, có người nói với cô, cô còn một cô con gái nữa.
Khiếp sợ, vui mừng, kích động, đủ loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau.
Cũng không phải cô không tiếp nhận được.
Mà cô…
Khiếp sợ, hổ thẹn.
Hổ thẹn không biết dùng cách nào để bù đắp hai năm mình không ở cạnh bé.
“Anh và Tinh Tinh đang ở trước cổng nhà họ Cố, chiều nay chúng ta đi công viên giải trí đi.” Anh ngừng một lát rồi nói: “Em dẫn thằng nhóc kia theo luôn.”
“Hai người đang ở ngoài cổng sao?” Cố Nhã Thiển gật đầu, cô vươn tay day day mi tâm, cười nói: “Anh nói Dạ Lê sao?”
*
Một chiếc xe hiệu Bentley Mulsanne đỗ ở cách cổng nhà họ Cố không xa.
Cố Nhã Thiển nắm tay Dạ Lê đi đến, lập tức có tài xế xuống xe mở cửa giúp cô: “Cô Cố, cậu chủ nhỏ, mời lên xe.”
Cố Nhã Thiển ngồi vào xe, nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ và Tinh Tinh đang ngồi trong xe, cô để hai đứa nhỏ ngồi giữa, cô và Tô Ngọc Kỳ ngồi hai bên.
Chỗ ngồi phía sau xe rộng rãi, không chật chội.
Sáng nay vừa mở mắt ra, Cố Tinh Tinh đã đi tìm Cố Nhã Thiển, sau khi cô bé nhìn thấy Cố Nhã Thiển như muốn cô ôm nó, ánh mắt dừng trên người Cố Dạ Lê, ồ, ba đã nói đây là em trai cô bé…
Nhưng…
Tại sao em trai lại lạnh lùng vậy, hình như em ấy không thích bé.
Cố Tinh Tinh vui vẻ lên tiếng: “Mẹ ơi, ba nói lát nữa chúng ta sẽ đi công viên giải trí chơi đó!”
Cố Nhã Thiển gật đầu chưa kịp mở miệng đã nghe thấy con trai mình nói một câu: “Ấu trĩ.”
Cố Dạ Lê cảnh giác nhìn Tinh Tinh, lúc nãy cô bé này gọi mẹ cậu là ‘mẹ’, mặc dù mẹ đã nói với cậu, cô bé này chính là chị cậu, tên là Tinh Tinh.
Nhưng đối với trẻ con mà nói, bọn trẻ cần có thời gian thích ứng với những chuyện xảy ra đột ngột.
Cố Nhã Thiển giơ tay vỗ trán.
Cô biết mà.
Cô nhìn khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của con trai, cô biết Cố Dạ Lê không thích đến những nơi như công viên giải trí, lúc ở New York, Tống Hân và cô đã dẫn Dạ Lê đi công viên giải trí mấy lần, nhưng chỉ cô và Tống Hân chơi thấy vui, còn Dạ Lê thì không có hứng thú.
Cậu bé thích học những thuật phòng thân, lắp ráp các loại vũ khí với Cố Giác.
Tô Ngọc Kỳ khẽ mím môi nhìn Cố Dạ Lê, đưa tay khẽ nhéo mặt cậu bé: “Này nhóc, cháu mới bao nhiêu tuổi mà biết ấu trĩ là gì rồi?”
Cố Dạ Lê tức giận trừng mắt nhìn Tô Ngọc Kỳ.
Cố Nhã Thiển vội đập nhẹ vào tay anh, cô biết tính khí con trai mình, ngộ nhỡ thằng bé chọc Tô Ngọc Kỳ không vui thì sao.
Phải biết rằng ngoài cô và Cố Giác, không ai dám quang minh chính đại nhéo má cậu bé đâu?
Ngược lại Cố Tinh Tinh hoàn toàn không bị ảnh hưởng: “Mẹ ơi, lát nữa chúng ta chơi vòng quay ngựa gỗ, con muốn chơi tàu cướp biển…”
Cố Nhã Thiển gật đầu nói được, sau đó đưa tay vuốt tóc Tinh Tinh, nhìn sang chùm tóc đuôi ngựa của Tinh Tinh, không nhịn được bật cười, mái tóc đen mượt được buộc cao, trên đó cài một chiếc kẹp tóc tinh xảo, nhưng trông hơi kỳ lạ: “Tinh Tinh, ai buộc cho con vậy?”
Cố Tinh Tinh đưa tay sờ tóc mình, phía sau hơi rối, cô bé quay mặt đi nhìn khuôn mặt đẹp trai thâm trầm của ba mình, bĩu môi nói: “Là ba đó.”
“Ba con thật ngốc.” Cố Nhã Thiển nói xong thì đưa tay chỉnh lại tóc cho Tinh Tinh, không có lược, nhưng dù sao thì cũng dễ nhìn hơn lúc nãy rất nhiều.
Tô Ngọc Kỳ nhíu mày, nhưng đáy mắt luôn lạnh lùng lại mang theo ý cười, nhìn khuôn mặt nghiêng dịu dàng của Cố Nhã Thiển, nói sâu xa: “Ồ, vì vậy Tinh Tinh ghét bỏ ba sao?”
Hôm nay là cuối tuần, có rất đông người đến công viên giải trí.
Tô Ngọc Kỳ đã dặn nhân viên mua trước vé vào cổng rồi, Cố Tinh Tinh vui vẻ kéo Cố Nhã Thiển đi chơi trò chơi với cô bé, Cố Nhã Thiển biết Dạ Lê không thích những thứ này, vì vậy nói với Tô Ngọc Kỳ: “Anh dẫn Dạ Lê đi dạo quanh đây hoặc ngồi đợi một lát cũng được, tôi dẫn Tinh Tinh đi chơi vòng quay ngựa gỗ.”
Anh nhìn Dạ Lê rồi gật đầu với cô.
Cô dịu dàng nói: “Dạ Lê, mẹ và Tinh Tinh đi bên kia chơi vòng quay ngựa gỗ, con đứng đây với… với chú được không?”
Dạ Lê ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.
Cậu bé bảo tài xế mang mô hình ở trong xe đên, ngồi trên bãi cỏ, mở hộp lấy ra mô hình xe tăng đã ráp được một nửa.
Nếu không phải tại bác út cứ quấy rầy thì cậu bé đã ráp xong từ lâu rồi.
Tô Ngọc Kỳ bảo một vệ sĩ đi theo Cố Nhã Thiển và Cố Tinh Tinh, vì cuối tuần có đông du khách tới công viên giải trí, anh quét một vòng mới nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Dạ Lê ngồi cách đó không xa.
Anh đi qua đó.
Dạ Lê đang nhíu mày, băn khoăn bước tiếp theo nên ráp như thế nào, tối qua cậu đã thử rất nhiều lần, nhưng đều không đúng.
Đột nhiên trước mặt có một bóng râm chiếu xuống.
Một đôi tay thon dài cầm lấy mô hình đã ráp một nửa trong tay Dạ Lê, anh nhìn sắc mặt cậu bé.
Cố Dạ Lê vươn tay muốn lấy về: “Chú trả cho cháu.”
Vóc dáng anh rất cao, Cố Dạ Lê đứng lên cũng chỉ tới chân anh, không với tay tới, bạn nhỏ Cố Dạ Lê cau mày, tức giận ngồi bệt xuống trên sân cỏ không lên tiếng.
Tô Ngọc Kỳ liếc mắt nhìn linh kiện nằm rải rác trên sân cỏ.
Cố Dạ Lê nhìn chú kiến trên cỏ, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng tức giận, đột nhiên mô hình xe tăng xuất hiện trước mặt cậu lần nữa, theo đó là tiếng của Tô Ngọc Kỳ: “Này, cậu nhóc, cháu ngốc thật đó, món đồ đơn giản thế này cũng không biết ráp.”
Cố Dạ Lê vội vàng nhận lấy mô hình, mở to mắt quan sát cẩn thận, tối qua cậu bé đã suy nghĩ cả đêm nhưng cũng không biết ráp như thế nào, vậy mà chú này lại ráp một lát là xong, cậu bé đứng dậy nhìn Tô Ngọc Kỳ, không nói lời nào.
Tô Ngọc Kỳ xoa đầu cậu bé: “Cháu không thích chơi mấy trò này sao?” Ánh mắt anh quét một vòng xung quanh: “Đi thôi, chúng ta đi chơi trò khác.”
Nói xong, anh không quan tâm đến Cố Dạ Lê có đồng ý hay không, một tay bế bạn nhỏ Dạ Lê lên, căn dặn tài xế thu dọn mô hình.
Tô Ngọc Kỳ dẫn Dạ Lê đến cửa hàng bắn súng trong công viên giải trí, đây là loại phổ biến nhất cũng là loại an toàn nhất, xung quanh có không ít người, có nam nữ trẻ tuổi còn có rất nhiều bạn nhỏ.
Phía trước treo mấy hàng bong bóng, trong bong bóng sẽ có tờ giấy viết giải thưởng tương ứng, một bên bày giải thưởng với đủ loại gấu bông.
Đôi mắt cậu bé bỗng sáng lên.
“Nào, để chú xem Cố Giác đã dạy cháu những gì.” Tô Ngọc Kỳ trả tiền, nhét khẩu súng trò chơi vào tay Cố Dạ Lê.
Anh đút tay vào túi quần, nhìn khuôn mặt bình tĩnh đẹp trai của cậu bé, quả nhiên không làm anh thất vọng, bắn ba phát liên tiếp đều trúng bong bóng.
...