...
“Nghe đi, tại sao không nghe?”, thấy cô ta bất động, Đào Gia Thiên quay người lại, cười châm chọc: “Sao, sợ tình nhân của cô biết tôi và cô ở bên nhau à?” Bàn tay anh ta cũng lạnh lùng như cách anh ta nói chuyện vậy, nắm lấy cằm cô.
Mộc Như Phương ánh mắt trống rỗng, tĩnh lặng, điện thoại của cô vẫn còn đang reo.
Cô cảm thấy sự nhục nhã của mình trước mặt Đào Gia Thiên đã tới mức đỉnh điểm, cô nghĩ anh ta sẽ ở trước mặt cô mà nghe điện thoại, nhưng không anh ta ném nó xuống đất sau đó, giẫm nát.
Mộc Như Phương quá hiểu rõ sự chiếm hữu của người đàn ông này rồi.
Sự chiếm hữu lên đến độ biến thái.
Trước đây là yêu, điều mà cô không ngờ là cho dù bây giờ chỉ còn hận, sự chiếm hữu của anh ta vẫn mạnh mẽ, mãnh liệt như vậy.
Đào Gia Thiên liếc nhìn người phụ nữ đang nằm dưới đất, chiếc váy dài có chút nhăn nhúm, đôi chân thon dài, làn da trắng như ngọc, một chút tì vết cũng không có, người phụ nữ như vậy, vừa mới xuất hiện trong buổi tiệc, dường như ánh mắt của tất cả đàn ông đều hướng về cô ta, cô ta muốn có tiền, vẫy tay một cái, bao nhiêu đàn ông sẽ chạy đến vây quanh.
Mặc một chiếc váy rẻ tiền, giả vờ cho ai xem.
Làm việc ở Hoàng Đình, không phải muốn quyến rũ mấy kẻ có tiền sao?
Nghĩ đến việc cô ta đã ở cạnh biết bao nhiêu đàn ông, cơn phẫn nộ trong anh ta lại dâng trảo.
Anh ta như thường lệ lấy từ trong ví ra sáu trăm nghìn ném vào mặt cô. Mộc Như Phương đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, hai chân co run rẩy, số tiền sáu trăm nghìn dưới đất thật là một sự khinh rẻ quá đáng!
Cô vẫn nhặt nó lên.
Sau đó nhét vào trong túi, cô mở vòi nước mạnh nhất, rửa mặt, để nước lạnh làm cho mình tỉnh táo.
Quay trở lại bàn tiệc, cô vẫn ngồi cạnh Cố Thần Phong, Đào Gia Thiên vẫn ở đối diện cô, cùng một đám doanh nhân nịnh bợ nói cười vui vẻ.
Cố Thần Phong thấy cô sắc mặt không tốt, liền gọi lên một tách trà, thực ra nhiệt độ ở đây không hề thấp nhưng cô dường như đang run rẩy, phát lạnh.
Một chiếc áo vest ấm áp choàng lên người cô.
Là Cố Thần Phong.
Tiếp theo là một ánh mắt lạnh lùng.
Là Đào Gia Thiên.
Mộc Như Phương định tháo nó xuống nhưng bị Cố Thần Phong ngăn lại: “Khoác lên, đừng để cảm lạnh.”
Cô nói: “Tôi không lạnh.”
Cô cuối cùng vẫn lặng lẽ cởi áo ra, vắt lên tay ghế đằng sau của Cố Thần Phong, anh ta cười cười: “Uống chút nước đi.”
Bà Cố có vẻ như muốn kết thân với nhà họ Đào.
Chỉ là sát khí trên người Đào Gia Thiên quá nặng, bà ta muốn hỏi cũng phải rất thận trọng, dù sao nếu Đào tiểu thư thật sự có tình ý với Cố Thần Phong thì đối với sản nghiệp nhà họ Cố mà nói sẽ có hậu thuẫn vững chắc là Đào Gia, đây là một chuyện tốt.
Mặc dù nhà họ Cố không hề yếu kém.
Nhưng còn phải xem là so với ai nữa.
Nếu so với nhà họ Đào hùng mạnh, Cố Gia thật nhỏ bé.
Thọ yến 11h mới kết thúc.
Cố Thần Phong đưa Mộc Như Phương về nhà, cảm ơn cô, ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp, cái đáng quý nhất của cô chính là khí chất trang nhã, lịch sự, thanh thuần, khiến người khác cam tâm tình nguyện bị khuất phục.
Mộc Như Phương như vừa thoát khỏi địa ngục trở về nhà, sự xa cách của cô, Cố Thần Phong có thể cảm nhận được. Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, người theo đuổi cô chắc chắn rất nhiều, anh cũng không cưỡng cầu, sau đó lên xe và trở về nhà.
Nhưng sau khi xe của Cố Thần Phong rời đi.
Một chiếc xe hiệu Rolls Royce xuất hiện phía sau, Diên Phong dừng xe lại, nhìn những nhà ngang ở xung quanh, đều là những người dân bình thường: “Cậu chủ.”
Diên Phong đang chờ chỉ thị của Đào Gia Thiên.
“Mộc Như Phương sống ở đây sao?”
“Vâng.”
Con người Đào Gia Thiên này, khi không thích một người, không tiếc dùng thủ đoạn tìm hiểu xem người đó sống như thế nào, đặc biệt là Mộc Như Phương, người phụ nữ này, chỉ là tìm hiểu qua thông tin về cô, sau đó cô ta biến mất, giờ lại xuất hiện, anh ta đầu đau nhói, trong lòng cảm xúc hỗn loạn bao trùm, cô ta, sống ra sao, bên cạnh có những ai, không liên quan gì đến anh ta.
Hận một người có rất nhiều loại.
Riêng với Mộc Như Phương lại sinh ra cảm giác mạnh mẽ nhất.
...