...
Đây là đâu?
Sao cô lại không nhìn thấy nữa rồi?
Mắt của cô.
Đào Y Y nhìn một màu đen trước mắt thì hơi giật mình, nhất thời cô không có cách nào quen được, cảm giác bất lực và sợ hãi đồng thời ùa vào trong đầu cô.
Cô nắm tay của đối phương thật chặt, giống như muốn thông qua nó để tiếp thêm cho mình chút sức mạnh. Đào Y Y cắn môi, cô cố gắng xua tan sự lo lắng trong lòng mình, là do chỗ này quá tối, cũng không bật đèn có phải không?
Đào Y Y dơ tay kia lên, xua xua tay trước mặt mình một cái.
Thật sự...
Không nhìn thấy rồi.
Sao lại như vậy.
"Cô gái, cô đừng vội kích động." Cô gái giúp việc an ủi cô: "Cô tỉnh rồi à? Ăn vài món trước đã, có lẽ cô rất mệt rồi nhỉ, dù sao cô cũng đã hôn mê ba ngày rồi..."
Đào Y Y không thể nào chấp nhận nổi sự thật là mình đã bị mù.
Cô không ngừng dơ tay lên vung vẩy trước mặt mình, đã ba ngày rồi, cô đã hôn mê ba ngày rồi.
Cô vẫn nhớ rõ, cô còn một khoản tiền tiết kiệm, sau đó cô lén lút mua vé tàu, chuẩn bị nhập cư trái phép ra nước ngoài, sau đó cô lên thuyền, rồi bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại...
Sau đó...
Sau đó khi cô tỉnh lại, thì hai mắt cô đã không nhìn thấy gì nữa rồi.
Trong khoảng thời gian đó, đã xảy ra chuyện gì?
"Cô là ai?" Đào Y Y nắm chặt lấy tay của người kia: "Đây là chỗ nào? Tại sao tôi lại bị mù?"
Người giúp việc nói: "Tôi chỉ là người giúp việc ở chỗ này thôi, là do cậu chủ nhà tôi đưa cô về đây, chuyện của ngài ấy tôi cũng không biết."
Mặc dù Đào Y Y chưa từng rèn luyện trong xã hội, được người nhà nuông chiều từ bé đến lớn, nhưng cô không phải là kẻ ngu. Làm sao cô có thể bị mù mà không có lý do gì cả, quan trọng nhất là, Đào Y Y cảm thấy, chắc hẳn mình đã rơi vào trong tay của đối thủ một mất một còn với nhà họ Đào.
Bọn chúng nhân cơ hội này làm hỏng đôi mắt cô, rồi dùng cô để uy hiếp nhà họ Đào.
"Cậu chủ? Cậu chủ nhà cô là ai? Chỗ này là chỗ nào? Điện thoại đâu? Đưa điện thoại cho tôi." Cô cắn môi, cả người đều căng thẳng.
"Xin lỗi cô, tôi chỉ là một người giúp việc. Chỗ này là khu Thanh Phong Thủy Tạ ở thành phố Giang Châu.
Thanh Phong Thủy Tạ?
Chỗ này là thành phố Giang Châu?
Thành phố Giang Châu là thành phố ở ngay sát thành phố Hải Châu.
Cô đã ra khỏi thành phố Hải Châu.
"Thưa cô, bác sĩ sẽ đến ngay bây giờ, để khám mắt cho cô một chút, cô đừng lo lắng, nhất định cô sẽ khôi phục được thị giác thôi, cô vừa mới tỉnh, uống một chút cháo gạo trước nhé."
Đào Y Y cũng thật sự cảm thấy đói bụng.
Cô đã hôn mê ba ngày.
Thức ăn trong người cô cũng tiêu hóa hết cả rồi.
Người giúp việc bưng cháo gạo lên, chuẩn bị bón cho cô ăn.
Đào Y Y thấy thế lắc đầu: "Để tự tôi làm, không cần cô giúp."
Cô còn chưa mù đến mức phải để người khác hầu hạ cả việc ăn uống.
Cô siết chặt tay mình lại!
Cố gắng khiến mình tỉnh táo hơn.
Cô không biết đối phương là ai.
Tại sao cô lại bị mù?
Cô muốn lấy điện thoại, nhưng người giúp việc không đưa cho cô.
Điều này đã chứng tỏ, nhất định đối phương biết rõ cô là cô chủ nhà họ Đào...
Nói không chừng bây giờ cô bị mù thế này, cũng bởi vì...
Bởi vì cô không chịu cưới muốn chạy trốn khỏi thành phố Hải Châu, ngoài Mộc Như Phương biết chuyện ra, thì không còn ai biết tin cô muốn rời khỏi nơi đó cả, nhưng mà Mộc Như Phương sẽ không để lộ chuyện của cô ra ngoài, dù sao xét về nhân phẩm thì Mộc Như Phương không phải là người như thế, hơn nữa cô muốn đi lúc nào Mộc Như Phương cũng không biết.
Chẳng lẽ là trùng hợp cùng ở trên một con thuyền?
Trước kia cô cũng từng tham dự rất nhiều buổi dạ tiệc, gương mặt cô cũng từng xuất hiện rất nhiều lần trên các phương tiện truyền thông, hòn ngọc quý của nhà họ Đào, không ai là không biết cả.
Lúc này, nếu nói không sợ hãi thì là giả vờ.
Không ai tự nhiên thấy mình bị mù mà còn có thể bình tĩnh được!
Khi Đào Y Y húp cháo thiếu chút nữa thì bị bỏng, việc không nhìn thấy gì cả khiến tâm trạng cô vừa khổ sở vừa nóng nảy, người giúp việc ở bên cạnh thấy thế vội vàng tìm một cái khăn lau sạch ngón tay cô: "Cô gái, cô không sao chứ?"
Ngón tay Đào Y Y bị cháo nóng làm cho bị bỏng một chút.
Cô lắc đầu.
"Cô tên gì?"
Người làm nói: "Tôi tên Tiểu Linh."
"Cô gái, nếu cô có chuyện gì thì cứ gọi tôi là được rồi."
Đào Y Y bước xuống giường, Tiểu Linh sợ cô té ngã, vội vàng đến bên cạnh muốn đỡ cô, nhưng lại bị Đào Y Y từ chối: "Cô ra ngoài đi, tôi không cần cô giúp."
"Vâng!"
Tiểu Linh ra khỏi phòng ngủ, rồi cô ta xuống dưới lầu, cầm lấy di động khẽ bấm một dãy số: "Cậu chủ, cô Đào đã tỉnh."
"Tôi biết rồi, tâm trạng của cô ấy thế nào?"
"Cô Đào rất mất mát."
"Bác sĩ đã đến chưa?"
"Bác sĩ Trần đang trên đường đến rồi."
—
Hôm nay khi Minh Lê đang đánh bài, thì nghe thấy ba bà chủ giàu có nói chuyện phiếm với nhau, cũng nhắc đến chuyện cô chủ nhà họ Đào bị mất tích.
Bà Trương nở nụ cười, sờ sờ lá bài: "Tham vọng của Tống Thấm Như quá rõ ràng, nhà họ Đào cũng đã mạnh mẽ đến mức ấy rồi, chỉ sợ trong toàn bộ thành phố Hải Châu này ngoài nhà họ Tô ra, thì không ai có thể chống lại được."
"Mục tiêu chú ý của tất cả mọi người đều hướng về cô chủ nhà họ Đào kia, sao không ai để ý đến cậu chủ nhà họ Đào kia nhỉ, đó mới chính là chủ nhà của nhà họ Đào..."
"Nghe nói, Đào Gia Thiên muốn kết thông gia với nhà họ Hạ?"
"Nhà họ Hạ nào?"
"Cả Thành phố Hải Châu này chỉ có một nhà họ Hạ... Không phải cái cô gái kia... Tên Hạ Thư Dao gì đó..."
"Nếu là nhà họ Đào thật sự kết thông gia với nhà họ Hạ, sau đó mượn sức chiếm lấy nhà họ Doãn, thì chỉ sợ lúc ấy nhà họ Tô cũng không chống lại được nữa..."
"Tin tức ấy mọi người nghe lầm cả rồi." Người nói chuyện chính là bà Trần, bà ta ném một lá bài ra: "Bạn tốt của tôi rất thân với nhà họ Hạ, bà ấy nói với tôi, cậu chủ nhà họ Đào kia, căn bản sẽ không kết hôn với Hạ Thư Dao... Ngược lại là do Hạ Thư Dao năn nỉ ông Hạ... Dù sao nhà họ Hạ có giỏi đến mấy, thì trong giới kinh doanh cũng chỉ là một nhân vật nhỏ... Chẳng qua là do Đào Gia Thiên nể tình ông Hạ một chút mà thôi. Nhưng mà một chút nể tình này, ai trong chúng tôi cũng đều thấy rõ, chẳng qua lúc nói ra chỉ là nói cho dễ nghe mà thôi."
Minh Lê cười cười.
"Các bà ấy à, đúng là tin tức rất nhanh nhạy."
"Điều này còn cần cô nói sao? Người đàn ông nhà tôi nói đừng xen vào chuyện lần này, cho nên tôi chỉ nghe ngóng một chút, để giúp ông Lý nhà tôi tính toán thiệt hơn mà thôi." Bà Lý nói: "Nhà tôi có hai đứa con trai, không có con gái, nếu tôi mà có một cô con gái xinh đẹp, tôi cũng muốn gả con gái mình vào nhà họ Đào, chủ nhà trẻ tuổi của nhà họ Đào này, tuy rằng vẫn còn trẻ, nhưng mà cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, nghe nói sáu năm trước vốn dĩ định kết hôn rồi đấy, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà không tiếp tục..."
"Bà Trương, không phải nhà bà có đứa con gái sao?"
"Con gái nhà tôi, trong lòng chỉ hướng về người lớn lên từ nhỏ với nó, tôi cũng không dám để nó dính vào những gia đình giàu có kia."
"Đúng rồi, bà Trọng, không phải bà có một đứa con gái nuôi à..." Nhắc đến cô con gái nuôi này, ánh mắt của mấy phu nhân đang đánh bài đều nhìn sang.
Cô con gái nuôi kia, mấy người này đều biết.
Xét về tướng mạo, có thể nói là khiến người khác phải giật mình.
Bà Lý không thể không bội phục Minh Lê, trong nhà có đứa con gái nuôi xinh đẹp như thế mà vẫn có thể yên tâm? Cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện gì với ông Trọng sao? Cũng không phải do bà ta đang muốn nói xấu người đứng đắn, nhưng khi đối mặt với người đẹp như vậy, mấy người đàn ông có thể nhịn được chứ?
Hơn nữa người đàn ông ấy còn là người mang cô ta về!
Minh Lê cười: "Mọi người đang nói đến Như Phương sao? Con bé đấy, xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp, ở nhà cũng rất dịu dàng ngoan ngoãn, cũng rất tốt."
"Bà Trọng, bà đúng là rất lạc quan."
"Tôi tin tưởng chồng mình, hơn nữa trong khoảng thời gian ở chung, con người Như Phương cũng rất tốt, Như Phương là con của bạn cũ chồng tôi, mọi người cũng biết đó, sau khi tôi sinh con trai, thì sức khỏe không được tốt lắm, tôi vẫn luôn muốn có một đứa con gái, mà chồng tôi đối xử với tôi cũng rất tốt, có thêm một đứa con gái nữa, cũng rất tốt mà."
"Minh Lê này, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, không phải tôi nói cô..." Bà Lý đang muốn nói điều gì đó, nhưng nghĩ đến bên cạnh còn có hai vị phu nhân khác, nên không nói nữa, mà thở dài, rồi ném bài trong tay xuống: "Không nói chuyện nữa, tôi đi vệ sinh, mấy người cứ chơi đi."
"Được, vậy chúng ta nghỉ ngơi một lát."
Minh Lê cũng đứng dậy, cùng đi vệ sinh với bà Lý.
Trong nhà vệ sinh.
Bà Lý nói: "Minh Lê này, chúng ta đã quen biết nhau từ nhỏ, hai nhà chúng ta cũng coi như đã thân nhau mấy đời rồi, tôi phải nhắc nhở cô Mộc chút, để phòng nhà họ Hạ..."
Trên thương trường, không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn, tuy nói hai nhà không hề tranh chấp gì với nhau, nhưng mà không có nghĩa là...
"Không phải bà đã nhận đứa con gái nuôi ấy rồi à? Với vẻ ngoài của nó, tôi không tin Đào Gia Thiên sẽ không thích, đàn ông ấy mà, đối với con gái có vẻ ngoài như thế, hoàn toàn không có sức chống cự... Đẹp tuyệt trần như vậy, Cô thật sự bằng lòng để nó ở nhà mỗi ngày đều gặp chồng cô sớm tôi sao... Cô tin tưởng nhân phẩm của chồng cô, cô cảm thấy đứa con gái nuôn này cũng không kém, nhưng mà cô thật sự không lo lắng sao? Không phải cô nói, cô với chồng cô đối xử với nó rất tốt sao, một đứa con gái mồ côi như vậy, cũng phải biết cảm ơn chứ. Cũng phải cống hiến một chút cho nhà họ Trọng, ngay cả con gái ruột mà Tống Thấm Như còn bằng lòng đưa đến nhà họ Doãn để đổi lấy lợi ích, huống chỉ chỉ là một đứa con gái cô nhận nuôi... Quan hệ thông gia trong giới kinh doanh, vốn dĩ chính là chuyện rất bình thường... Ai trong chúng ta mà không phải trải qua..."
Minh Lê yên lặng suy nghĩ.
Bà Lý vỗ đầu bà: "Bà đoán thử xem, tôi đã nhìn thấy chuyện gì?"
Minh Lê nói: "Chuyện gì?"
Bà Lý lấy điện thoại ra: "Bà đó, đúng là cái gì cũng không biết, đứa con gái nuôi này của cô thật sự không đơn giản... Cô xem cái này một chút..." Trên màn hình điện thoại của bà ta có một tấm ảnh, là ảnh chụp con gái của cô, khi con gái cô đang đi dạo phố với bạn thì bị chụp lại. Trong tấm ảnh, Đào Gia Thiên và một cô gái rất đẹp đang ăn cơm...: "Lúc ấy con gái tôi trông thấy Đào Gia Thiên thì tiện tay chụp lại một tấm, lúc về nhà nó cũng nói nhiều với tôi một câu, cô cũng biết đấy, tính tôi thích hóng chuyện, ngay từ đầu tôi còn tưởng là Hạ Thư Dao cơ, dù sao Hạ Thư Dao vẫn luôn theo đuổi Đào Gia Thiên, còn dùng danh nghĩa vợ sắp cưới của Đào Gia Thiên nữa, tôi xem qua một cái, chỉ thoáng qua thôi tôi đã cảm thấy cô gái này rất giống con gái nuôi của cô, dù sao vẻ ngoài này... Tôi chỉ nhìn qua là đã nhớ kỹ."
Minh Lê nhìn ảnh chụp trong điện thoại của bà Lý.
Chụp từ khoảng cách rất xa,
Cho nên ảnh hơi mờ, không được rõ ràng lắm.
Nhưng mà, cho dù là ảnh chụp hơi mờ, cũng đủ để cô nhìn rõ mặt của hai người kia, chính là Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương...
"Như Phương, vẫn luôn rất thân thiết với cô chủ nhà họ Đào... Chuyện này tôi cũng biết."
Thế mà nó còn có tiếp xúc với Đào Gia Thiên...
"Minh Lê, hay là cô thuận nước đẩy thuyền... Chuyện này đối với nhà họ Trọng trăm cái lợi mà không một cái hại, cô thật sự muốn trơ mắt nhìn nhà họ Hạ nhanh chân đến trước sao?"
...