Chương 680: Biến cố nhà họ doãn (2)


...

Nửa đêm quấy rầy, quả thực là chuyện cô chưa từng làm.

Trước đây dưới sự bảo bọc của Đào Gia Thiên, cô đương nhiên cũng chưa từng thiếu tiền tới mức nịnh nọt người khác.

Ngoài cửa, Doãn Minh Thần nhàn nhã hút xong điếu thuốc mới đi vào phòng.

Anh ta bình thường rất ít khi hút thuốc, chỉ có lúc tâm trạng phiền não mới hút một điếu.

Trong phòng ngủ, Đào Y Y yên lặng ngồi bên giường, có chút buồn bực, Doãn Minh Thần đi tới ngồi xổm trước mặt cô, đặt tay lên đầu gối cô, sắc mặt chân thành.

“Luật sư nói thế nào?”

Đào Y Y mơ hồ có chút cảm giác không vui, nhưng cảm giác này thế nào cũng không thể nói ra lời.

Hai trăm mười tỷ không phải con số nhỏ, cô bán nhà, bên Đào Gia Thiên nhất định sẽ biết, nhưng đây không phải việc quan trọng nhất, quan trọng là cô nửa đêm tự mình gọi điện thoại cầu xin người ta, đến lúc đó nếu bị Đào Gia Thiên biết, e rằng sẽ làm khó Doãn Minh Thần.

Cho dù như vậy, cô cũng vẫn mở ứng dụng ngân hàng: “Tiền đã tới rồi, nếu anh cần, bây giờ em sẽ chuyển cho anh.”

“Vậy thật sự quá tốt rồi, cảm ơn em, bà xã.”

Đây là ngày đầu tiên hai người hòa hợp thân mật như vậy kể từ sau khi kết hôn, Đào Y Y nhíu mày, không thích ứng lắm với cách xưng hô bà xã này, nhưng trong mắt Doãn Minh Thần, quan hệ của hai người họ dường như càng gần hơn một bước.

Đào Y Y lúc này cũng khuyên chính mình, đừng nghĩ tới hình ảnh đêm giao thừa nữa.

An tâm ở cùng Doãn Minh Thần, ông cụ đã đổ bệnh, nhà họ Doãn sau này hẳn sẽ do Doãn Minh Thần quản lý.

Tương lai đã như mong đợi của Tống Thấm Như, cô cũng không có gì do dự nữa.

Vươn tay ôm lại Doãn Minh Thần, cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Đi sớm về sớm.”

Giây phút chuyển đi khoản tiền lớn, Đào Y Y cũng như đã đưa ra quyết định gì đó, chỉ cần sau này an tâm sống với Doãn Minh Thần, thời gian lâu rồi, những quá khứ đó cũng sẽ dần mờ nhạt theo thời gian.

Cô vứt điện thoại sang một bên, bỗng nhiên cảm giác buồn nôn xộc tới.

Đào Y Y vội đẩy cửa phòng tắm, gục trước bồn cầu.

Nhưng không ói ra được gì, chỉ có nước chua khiến người ta ghê tởm tràn ra, cô ói nửa ngày, cuối cùng mệt mỏi quay về giường.

Rốt cuộc làm sao vậy?

Trong đầu cô hỗn loạn, ngoại trừ nghĩ tới Doãn Minh Thần và Doãn Minh Tước, cô vừa nhắm mắt lại, hình ảnh hiện ra trước mắt nhiều nhất chính là cô An với khuôn mặt khoe khoang.

Cô ta qua lại với Doãn Minh Tước, khiến Đào Y Y nhớ tới những lời đó liền cảm thấy ghê tởm.

Không phải ghê tởm họ, mà là ghê tởm tâm tư không nên có của chính mình.

Rõ ràng biết Doãn Minh Tước không phải thứ gì tốt lành, lại còn mỗi ngày ở chung, cũng dần dần có chút cách nhìn bất đồng với người này.

Đặc biệt là lúc cùng anh ta tới icu, cô rõ ràng nhìn thấy thần sắc phức tạp trong mắt Doãn Minh Tước lóe qua sự đau lòng.

Ngày thường anh ta nhìn có vẻ không cố kỵ chuyện gì, cũng không để ý điều gì, cái gì cũng có thể lợi dụng.

Nhưng nhìn thấy cảnh tượng đó, Đào Y Y lại không cách nào hoài nghi, anh ta sẽ ra tay với ông cụ.

Vậy khả năng là Doãn Minh Thần sao?

Đào Y Y nhớ tới tiếng ‘bà xã’ đó, bèn lại không thể áp chế kéo chăn xông vào phòng tắm.

Chính mình trong gương, tiều tụy lại thê thảm.

Ngoài cửa nhà họ Doãn, Doãn Minh Thần ăn mặc thoải mái đi xuống hầm xe.

Trong ngày thường lúc ông cụ có mặt, không ai rời đi lúc nửa đêm, Doãn Minh Thần ra ngoài vào lúc này đương nhiên phải vô cùng cẩn thận.

Anh ta tự mình lái xe, sau đó lái chiếc Hummer khiêm tốn rời khỏi hầm xe nhà họ Doãn.

Không bao lâu sau, Doãn Minh Tước xuất hiện chỗ cửa sổ lầu trên, nhìn trong cây cối rậm rạp có hai luồng sáng xe dần dần đi xa, anh khẽ nói với người trong điện thoại.

“Theo dõi anh ta.”

“Dạ.”

Sau khi Hummer xuống cao tốc liền trực tiếp lái tới sân bay, người Doãn Minh Tước âm thầm phái ra đi theo từ đầu tới cuối, Doãn Minh Thần mua vé máy bay rồi liền trực tiếp vào sảnh chờ, họ bị ngăn ngoài cửa.

“Doãn tổng, anh Doãn vào sân bay, vẫn đi theo sao?”

“Anh ta có phải muốn đi Macao?”

Doãn Minh Tước nắm quyền to, sớm đã điều tra rõ tất cả, căn cứ theo Hứa Mộc nói, mỗi lần cùng Lục Tố Anh và ông cụ tới Macao, Doãn Minh Thần đều mượn cớ rời đi một đêm.

“Đúng vậy, đã mua vé doanh nhân.”

Đối với nhà họ Doãn mà nói, mặc dù đi Macao một chuyến vô cùng bình thường, nhưng vào lúc mấu chốt này.

Một mình anh ta đi Macao, rõ ràng vô cùng đáng ngờ.

“Theo anh ta lên cùng chuyến bay, đừng mua cùng khoang, đừng gây hoài nghi.”

“Dạ, cậu hai.”

Bên Macao vốn có người, nhưng vì phòng ngừa lỡ như, Doãn Minh Tước vẫn cho họ đi theo, đề phòng Doãn Minh Thần rời đi ánh mắt họ.

Hai giờ bay nhanh chóng hạ cánh, Doãn Minh Thần trước khi lên máy bay còn là tây trang giày da, sau khi đến nhà vệ sinh trong sân bay một chuyến, bước ra đã ngụy trang ăn mặc vô cùng thoải mái.

Không giống với ăn mặc của anh ta vào ngày thường, giống như cố ý che giấu thân phận mình.

Ba giờ sáng, Doãn Minh Tước nhanh chóng thu được tin tức Doãn Minh Thần một mình tới sòng bạc ngầm, lần này, lại còn không dắt theo cả trợ lý.

Xem ra, anh ta muốn cược trận cuối rồi.

Bờ môi mỏng của Doãn Minh Tước khẽ cong lên, nhìn hình ảnh cấp dưới dùng laptop gửi về, anh chỉ có thể nói người anh hai luôn rất ổn trọng của anh lần này tính sai rồi.

“Đầu tiên để anh ta thắng ba trăm tỷ, trước khi trời sáng, lại moi hết túi của anh ta.”

“Dạ, Doãn tổng.”

Không phải anh tâm ngoan thủ lạt, mà là cần phải trút giận cho một người, nếu không anh khổ tâm bồi dưỡng nhiều năm ở cái nhà lạnh lẽo này với Liễu Nham Tâm là vì cái gì chứ?

Hôm sau, sắc trời hửng sáng, Đào Y Y liền bị cảm giác buồn bực đánh thức.

Cô còn cho rằng mình gặp ác mộng, nhưng không nghĩ tới tiếp đó chính là tiếng gõ cửa vội vàng bên ngoài, nghe động tĩnh hình như là Lục Tố Anh.

“Tới đây.”

Đào Y Y mệt mỏi đứng dậy mở cửa, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt mỏi mệt của Lục Tố Anh xuất hiện bên ngoài, bà ta lại vội vàng đẩy Đào Y Y ra, quay đầu nhìn trong phòng, quả nhiên không có ai.

“Mẹ, mẹ đang tìm gì…”

Thấy Lục Tố Anh luôn im lặng không nói chuyện, Đào Y Y mới bất giác nhớ tới chuyện Doãn Minh Thần không cùng phòng với mình, Lục Tố Anh không biết.

Lúc này tới phòng cô, đương nhiên là tới tìm Doãn Minh Thần.

“Minh Thần đâu? Nó đi đâu rồi?”

Sáng sớm đã gọi không được cho Doãn Minh Thần, trong lòng Lục Tố Anh cứ cảm thấy bất an, lại thêm chuyện về nhà xin tiền bị cự tuyệt, hai mẹ con vốn định sáng nay đến công ty chủ trì cục diện, bây giờ đã mười giờ rồi, lại không thấy anh ta đâu.

Nhìn một vòng, quả thực không tìm thấy Doãn Minh Thần.

Lục Tố Anh cảnh cáo nhìn Đào Y Y, thấy cô không chút nôn nóng, trong lòng lại có chút tức giận.

“Minh Thần cả đêm không quay về, hay là sáng nay ra ngoài?”

Tình huống gấp gáp như vậy, Đào Y Y không biết nội tình, vì vậy không thể hiểu nổi.

Doãn Minh Thần và cô đã hơn hai mươi tuổi rồi, chỉ xem như Lục Tố Anh có dục vọng khống chế mãnh liệt đối với con trai, cô liền cảm thấy trong lòng không thoải mái, lại cũng không tiện nói ra sự thực.

“Anh ấy tối qua đã đi rồi, nói vì chuyện công ty, cần đi gom tiền, cho nên lấy hai trăm mười tỷ ở chỗ con…nói là lại đến nhà ông ngoại anh ấy xin thêm một chút, cho nên đi chuyến bay muộn rồi.”

Mỗi câu của Đào Y Y khiến Lục Tố Anh càng thêm cau chặt mày.

Nhưng bà ta lại nghe nói Đào Y Y đưa Doãn Minh Thần hai trăm mười tỷ, đó thật sự là giải quyết một nửa việc gấp của hai mẹ con họ, vì vậy cũng không tiện nổi giận, thái độ cũng mềm mỏng hơn nhiều.

“Mẹ biết, nhưng nhà họ Doãn chúng ta luôn có quy củ, không cho phép ở ngoài, lần sau lại có chuyện như vậy, con phải nói sớm với mẹ một tiếng, mẹ còn có việc đi trước, con nhớ đi bệnh viện chăm sóc ông Duẫn thay mẹ.”

Nói xong, Lục Tố Anh bèn đẩy cửa trực tiếp rời đi, để lại một mình Đào Y Y sững sờ mơ hồ nguyên tại chỗ.

Công tác ở Paris về, ông cụ liền lập tức xảy ra chuyện, hai ngày liên tục Đào Y Y đều không đến công ty, bây giờ tốt rồi, hai mẹ con này cũng không biết đang bận làm cái gì, lần lượt rời đi nhà họ Doãn.

Trên bàn cơm sáng sớm, mấy người bình thường chướng mắt đều không nhìn thấy, Đào Y Y đang muốn hỏi dì làm cơm, không nghĩ tới Doãn Minh Tước biểu cảm sảng khoái từ trên lầu đi xuống.

Hai người đều không lên tiếng, Đào Y Y thậm chí muốn bỏ chạy.

Trải qua chuyện hôm qua, cô cứ cảm thấy gặp mặt anh sẽ có chút ngượng ngùng, lại thêm những lời cô An nói, Đào Y Y cứ cảm thấy mình và anh ta có phải có chút quá gần gũi không.

Nghĩ vậy bèn đứng dậy muốn đi, không nghĩ tới Doãn Minh Tước đưa một quả trứng gà đã bóc vỏ tới, lại dùng dĩa sạch đựng, đẩy tới trước mặt cô.

“Mỗi ngày ăn một quả, bổ sung dinh dưỡng, tôi thấy cô gần đây gầy rồi.”

Động tác đứng dậy của Đào Y Y bỗng nhiên khựng lại, đi cũng không được, ngồi cũng không xong.

Suy nghĩ một lát, cô không cầm quả trứng luộc Doãn Minh Tước tự tay bóc, mà là vươn tay cầm một quả còn vỏ trong dĩa bên cạnh, đứng lên.

“Tôi vội tới bệnh viện, không ăn cùng anh nữa.”

“Xảy ra chuyện như hôm qua, tôi cảm thấy cô hẳn là nên tránh gió ở nhà đi, chuyện bệnh viện tôi sẽ sắp xếp.”

Đúng vậy, cho dù hai mẹ con Lục Tố Anh không quản, Doãn Minh Tước và Liễu Nham Tâm nhất định cũng sẽ sắp xếp.

Không biết vì sao, trong việc xử lý chuyện này, Đào Y Y luôn cảm thấy cách làm của Doãn Minh Thần và Lục Tố Anh thiếu thỏa đáng.

Công ty đương nhiên quan trọng, nhưng pháp nhân công ty là Doãn Đình Vĩ, cho dù muốn nịnh nọt, cũng hẳn nên bắt đầu từ việc hầu hạ tốt cho ông cụ mới đúng chứ.

“Dù sao phía công ty tôi cũng không giúp được gì, vẫn là tôi đi đi.”

Nói xong, cô bèn tràn đầy tâm sự cầm quả trứng gà đi ra ngoài, Đào Y Y không chú ý tới Doãn Minh Tước đi theo lúc nào.

Tài xế mở cửa, Đào Y Y ngồi vào ghế sau, rất nhanh Doãn Minh Tước đã ngồi cạnh cô.

Anh không yên tâm, không cách nào ngăn cản đương nhiên cũng sẽ không để Đào Y Y một mình tới bệnh viện.

“Anh làm gì?”

“Làm tròn đạo hiếu.”

Doãn Minh Tước mím môi cười, thậm chí ra tay thắt dây an toàn.

Tài xế là người của nhà họ Doãn, đương nhiên nghe lời của Doãn Minh Tước, chân đạp ga rời đi.

Lại ngồi trong xe cùng Doãn Minh Tước, Đào Y Y chỉ cảm thấy có chút buồn bực không khở nổi, cũng không biết mình làm sao vậy, bình thường ngồi xe không có chuyện gì, nhưng lúc này lại có chút choáng váng buồn nôn.

Có lẽ là vì tối qua không ngủ ngon đi, Đào Y Y nghĩ vậy.

Cố gắng nuốt xuống ngăn cản mình nôn ra, nhưng liếc nhìn Doãn Minh Tước bên cạnh, cô không nhịn được che miệng mình.

Lúc này xe mới vừa lái vào thành phố, anh đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn của ai đó.

Đào Y Y dùng sức vỗ ngực, muốn ngăn cản mình, mở cửa sổ xe ra.

Gió lạnh xộc vào, cô lập tức cảm thấy tốt hơn nhiều, lớp tuyết mỏng tối qua cũng đã không còn tồn tại, mặt đường đã khô ráo rồi.

Đào Y Y có chút buồn bực, lại không nghĩ tới Doãn Minh Tước nghiêng người sang đóng cửa sổ xe thay cô.

Hai người hô hấp rất gần nhau, Đào Y Y không nhịn được che miệng mình, lại vẫn là phát ra tiếng buồn nôn khó có thể đè nén.

Hàng trước, tài xế không kịp phòng bị phì cười, khiến khuôn mặt anh tuấn của Doãn Minh Tước tràn đầy luống cuống.

Anh nhíu mày lùi về, đánh giá Đào Y Y từ đầu tới cuối, nói: “Cô ghê tởm tôi vậy sao?”

“Không phải…ọe – ”

Đào Y Y đang che miệng giải thích, không nghĩ tới lại là một tiếng nôn mửa, cô nôn khan vào khuôn mặt anh tuấn của Doãn Minh Tước.

Tài xế nhanh chóng dừng xe bên đường, còn may bệnh viện đã gần trong gang tấc, Đào Y Y muốn nhịn cũng không được, xông xuống xe nôn khan bên đường.

Doãn Minh Tước nhíu mày đi tới cạnh cô, nhìn cô không nôn được gì, bèn có chút hoài nghi.

“Cô không phải là mang thai chứ?”

Câu này của anh nhìn như trêu đùa lại khiến Đào Y Y sợ tới mất hồn mất vía, vội lắc đầu.

“Sao có thể, tôi và Doãn Minh Thần…”

Nói tới một nửa, Đào Y Y lập tức ngậm miệng: “Chúng tôi trong khoảng thời gian ngắn vẫn không có dự định có con, tôi hẳn là ăn bậy rồi, lát nữa đi gặp ba, rồi tôi đi kiểm tra một chút đi.”

“Lập tức đi kiểm tra.”

Doãn Minh Tước nhíu chặt mày, không phải giọng điệu thương lượng với Đào Y Y, mặc dù cô vừa khéo tránh đi đề tài rốt cuộc có cùng phòng với Doãn Minh Thần không, nhưng Doãn Minh Tước biết.

Anh ta từng làm gì với cô anh đều biết, hai người trước giờ chưa từng làm gì anh cũng biết.

Nếu Đào Y Y thật sự có thai, vậy đứa bé rất có khả năng chính là của anh.

Cô phải lập tức đi kiểm tra.

“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là dạ dày không thoải mái, anh còn ép tôi, tôi sẽ nói cho mẹ anh biết.”

Đào Y Y tự cho rằng quan hệ của cô với Liễu Nham Tâm không tệ, nói câu tự cho là uy hiếp lợi hại bèn rời đi.

Bên cạnh, tài xế nhìn có chút thú vị: “Cậu hai, không nghĩ tới mợ cả ngày thường nhìn dáng vẻ nhu mì không dễ chọc, lại đáng yêu như vậy chứ.”

Doãn Minh Tước trừng mắt anh ta, tài xế mới ngoan ngoãn ngậm mồm.

Anh nhanh chóng theo Đào Y Y vào bệnh viện, nhưng hễ cạnh cô có thêm vài người, anh đều như sợ người khác đụng phải cô, tách cô và họ ra.

Đào Y Y không nhìn ra anh có ý gì, tránh anh như tránh ôn thần.

Ra khỏi thang máy, cô vội đi về phía phòng bệnh của Doãn Đình Vĩ, không nghĩ tới y tá nói ông cụ đã trải qua thời kỳ nguy hiểm, đã tìm lại được mạng, tối qua đã chuyển vào phòng bệnh thông thường.

Cô chỉ đành đi tới phòng VIP khu nội trú theo lời y tá, không nghĩ tới nơi này ít người, Doãn Minh Tước vẫn luôn dính sát bên người cô.

“Nếu anh thật sự rảnh rỗi, thì theo anh cả anh học tập đi, bây giờ công ty đang là thời khắc quan trọng, anh đi quan tâm chuyện công ty một chút có được không?”

Đào Y Y thực sự bị anh làm phiền, đã cố ý duy trì khoảng cách với anh rồi, chẳng lẽ anh nhìn không ra?

Doãn Minh Tước đương nhiên nhìn ra, nhưng anh luôn cảm thấy mình đoán không sai.

Nếu tính theo thời gian, khoảng hai mươi tư ngày sau khi một người phụ nữ mang thai, thì sẽ bắt đầu có phản ứng như vậy, mặc dù cô đã gả tới một tháng, nhưng tính thời gian cũng xêm xêm.

Mặc dù đây chỉ là suy đoán của Doãn Minh Tước, nhưng đủ khiến anh cẩn thận như vậy.

“Thân thể cô không thoải mái, nên sớm đi kiểm tra.”

“Tôi biết rồi.”

Đào Y Y thấy anh phiền, xua tay đẩy anh bước ra khỏi thang máy, đi thẳng về phía phòng bệnh VIP 101.

Từ xa đã nhìn thấy mấy nhân viên chăm sóc đang đứng ngoài cửa, đều là Đào Y Y cẩn thận lựa chọn, cho nên cô quen mặt.

“Mọi người đều ở đây sững sờ làm gì?”

Nói xong, cô nhìn thấy một bóng dáng bận rộn đang lau tay chân cho Doãn Đình Vĩ trong phòng bệnh, tóc búi lên, so với bộ dáng mềm mại yếu ớt ngày thường, trên mặt bà bây giờ viết thêm hai chữ cương nghị.

“Dì Liễu, sao dì lại tự mình làm.”

Đào Y Y vội chào hỏi, Liễu Nham Tâm lại xua tay ngăn cản.

“Ông cụ nằm một ngày một đêm ở ICU, nhất định rất không thoải mái, chuyện riêng tư thế này họ hẳn không làm tốt bằng dì, để dì làm đi.”

Mặc dù không cùng giường cộng chẩm với Doãn Đình Vĩ bao nhiêu năm, nhưng tốt xấu gì hai người cũng từng cùng nuôi nấng Doãn Minh Tước.

Nhìn dáng vẻ Liễu Nham Tâm bận tới bận lui, Đào Y Y không tránh khỏi có chút cảm động, thời khắc này bản thân Doãn Đình Vĩ hoàn toàn có ý thức, cũng nhận ra người bên cạnh, chỉ là ông ta không thể nói chuyện, không thể cử động.

Ngại mọi người đều ở đây, Doãn Minh Tước bèn cũng không tiện giục cô đi kiểm tra.

Mặc dù không cam lòng, anh cũng chỉ đành để Đào Y Y giúp Liễu Nham Tâm hầu hạ ông cụ, anh ở bên cạnh nhìn khuôn mặt non nớt lại quật cường đó, thật lâu cũng không dời được ánh mắt.

Thành phố Hải Châu, sân bay.

Doãn Minh Thần uống rượu say mèm nằm trong phòng nghỉ VIP, ăn mặc không giống bình thường, vì vậy Lục Tố Anh tìm thật lâu sau mới tìm được anh ta đang ở đâu.

Xung quanh đều là người, Lục Tố Anh hận không thể rèn sắt thành thép bước tới, kéo kính râm trên mặt Doãn Minh Thần xuống.

“Sao con lại trở nên thế này?”

Giọng nói kìm nén lại nghiêm khắc, nhưng đủ để Doãn Minh Thần lập tức nhận ra là mẹ anh ta.

Thấy là bà ta, anh ta chỉ cười hì hì, trên khuôn mặt ngày thường luôn ổn trọng toàn là dầu bóng bẩy, sắc mặt đỏ bừng, vừa nhìn đã biết uống không ít.

“Mẹ, hết rồi, thua sạch rồi.”

Nói xong, anh ta còn ợ một cái, hơi rượu xộc tới khiến Lục Tố Anh cực kỳ phẫn nộ, nhưng anh ta lại là con trai mình, lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy, bà ta sao tiện đánh anh ta.

Đã thu hút không ít người vây xem, Lục Tố Anh chỉ đành đeo lại kính râm lên mặt Doãn Minh Thần.

Thấp giọng kêu vài vệ sĩ bên cạnh tới: “Đưa cậu chủ lên xe, đừng kinh động bất kỳ ai, cũng đừng cho nó nói chuyện.”

Rất nhanh, đám người áo đen đi tới cạnh Doãn Minh Thần nhấc anh ta lên, anh ta lại không chịu theo.

“Các người làm gì? Tôi còn muốn cược, tới, thứ tôi có là tiền.”

Tình cảnh này nhanh chóng bị người khác âm thầm chụp được, ống kính theo đuôi, cuối cùng theo đám vệ sĩ tới trước xe thương vụ dừng bên đường, ống kính còn không quên chụp biển số xe.

“Làm gì? Các người đừng đụng vào tôi, biết tôi là ai không? Tôi chính là cậu cả nhà họ Doãn.”

Doãn Minh Thần còn đang nổi điên, không hề biết Lục Tố Anh mặt xanh mét đã gần ngay trước mắt, bà ta phất tay để tất cả mọi người rời đi, ngay cả tài xế cũng không cho phép lại gần.

“Hơn hai trăm mười tỷ, mày đều thua sạch rồi?”

Doãn Minh Thần nhắm mắt, căn bản không biết người nói chuyện với mình là ai, hoàn toàn không bận tâm thay đổi tư thế tiếp tục nằm.

“Đúng vậy, không chỉ hai trăm mười tỷ, mà là hai trăm mười lăm tỷ, toàn bộ…hết rồi!”

Nói rồi, anh ta còn vỗ tay, dáng vẻ cực kỳ khiến người ta tức giận.

Lục Tố Anh mở chai nước, trực tiếp hất lên mặt anh ta.

Làn khí lạnh lẽo xộc lên mặt, Doãn Minh Thần giãy giụa ngồi dậy, cổ áo và đầu vai ướt hết.

“Mẹ?”

Lúc này, Doãn Minh Thần mới có chút tỉnh táo lại, hai mắt nhập nhèm dần mở to, nhìn thấy khuôn mặt của Lục Tố Anh, anh ta sợ hãi tránh ra sau, nhưng sau lưng đã là cửa xe.

“Mày còn biết kêu tao là mẹ? Trong mắt mày còn có người mẹ như tao sao? Hơn hai trăm mười tỷ, số tiền lớn như vậy mà mày cũng có gan không thương lượng với tao, mày thật sự là con trai ngoan của tao đó!”

Lục Tố Anh đã cực kỳ tức giận, thấy dáng vẻ vô dụng của anh ta, bèn hận không thể tát chết anh ta đi cho rồi.

“Mẹ…hai trăm mười tỷ, căn bản không đủ, con chỉ có thể nghĩ cách…”

Tỉnh táo lại, Doãn Minh Thần rất nhanh đã khôi phục thành đứa con trai nghe lời hiểu chuyện, nhưng lúc này bất kể làm gì cũng đã không thể bù đắp lại.

“Đến sòng bạc chính là cách mà mày nghĩ ra? Mày còn có mặt mũi nói à!”

Nhà họ Doãn mặc dù có tiền, nhưng căn bản không thể so với tập đoàn tài sản chục ngàn tỷ như tập đoàn Đào thị, tổn thất hiện tại và tài sản hai mẹ con họ lén chuyển đi đã chiếm một nửa tổng tài sản của công ty.

Nếu không nhanh chóng lấp đầy lỗ hổng này, thứ công ty đối mặt hiện tại không chỉ là vấn đề về mặt sổ sách, mà là trực tiếp đối mặt phá sản.

“Mẹ…lần này ông ngoại nhất định phải giúp chúng ta, hơn nữa tiền con xài cũng không phải hoàn toàn vì mình, mẹ cũng biết, cậu đã lấy bao nhiêu tiền trong tay con?”

Tát ‘chát’ một tiếng, Doãn Minh Thần bị đánh đến ù tai, lại cũng đủ để anh ta tỉnh táo.

Trên khuôn mặt tức giận của Lục Tố Anh lại thêm vài phần tuyệt vọng.

“Tao sớm đã nói với mày rồi, không thể đụng vào sòng bài, không thể đụng vào, mày căn bản không nghe, bây giờ lại đẩy hết trách nhiệm lên người cậu mày, mày không xấu hổ à?”

“Sao con xấu hổ.” Doãn Minh Thần im lặng một lúc, lại không nhịn được nữa: “Mấy ngày trước lúc cậu cầm dao chỉa vào con mẹ có biết không? Lúc cậu vì tiền mà không màng tình thân mẹ biết không? Mẹ nói con không biết xấu hổ, vậy mẹ thì sao?”

Hai người tranh chấp tới lúc này bèn rơi vào im lặng, Lục Tố Anh tức giận ngực không ngừng phập phồng mới có thể miễn cưỡng nuốt xuống cục tức này.

Không nghĩ tới đứa con trai bà ta nhiều năm khổ sở bồi dưỡng lại có ngày biểu diễn câu chuyện người nông dân và con rắn với bà ta.

Doãn Minh Thần cũng không tranh cãi với bà ta, cái tát này đã khiến anh ta hoàn toàn tỉnh táo.

Sửa soạn lại quần áo một chút, anh ta khôi phục dáng vẻ thành thục ổn trọng trước nay: “Lần này con và mẹ cùng bước lên một chiếc thuyền, nếu mẹ không thể lấy tiền từ chỗ ông ngoại tới cứu công ty, chúng ta cũng chỉ đành tuyên bố phá sản toàn diện.”

“Lời này của mày là lời người nói sao? Mày uy hiếp tao.”

Đối diện với chất vấn của Lục Tố Anh, Doãn Minh Thần không phủ nhận, anh ta bị khống chế nhiều năm như vậy, chỉ có vài giờ đồng hồ chém giết đỏ mắt trên bàn cược tối qua là thời khắc tự do nhất.

Lửa giận bốc lên đầu, dứt khoát thua sạch sành sanh.

Cuối cùng lúc ra khỏi sòng bạc ngầm, toàn thân anh ta từ trên xuống dưới chỉ có dây đồng hồ đáng giá nhất, cầm đi tiệm cầm đồ lấy chút tiền mặt, nếu không ngay cả tiền vé máy bay quay về anh ta cũng không có.

“Có phải uy hiếp hay không không phải mẹ nói, nếu muốn che giấu ban giám đốc, công ty vẫn phải do con ra mặt, không phải sao?”

Chỉ cần họ thành công che giấu chuyện tiền vốn, từ đây không cho ai đụng tới sổ sách, chuyện này còn có thể tạm thời che giấu một khoảng thời gian.

Cũng chính khoảng thời gian này là thời gian cuối cùng của hai mẹ con.

Một lát sau, sắc mặt Lục Tố Anh không tốt hạ cửa sổ xe, gọi tài xế ở xa quay lại.

“Về nhà.”

...