...
Cố Uyên thật không ngờ, Tô Ngọc Kỳ nấu ăn rất ngon, sắc hương vị đều đủ, hoàn toàn chính là tay nghề của đầu bếp, so sánh mới thấy, món ăn cô nấu chỉ là món nhỏ thường ngày thôi.
Người đàn ông bình tĩnh mở miệng: " Trước đây tôi đi học một mình ở nước ngoài, tự học."
Cố Uyên gật đầu.
Người đàn ông thấy cô rũ đầu ăn cơm, lại lên tiếng: "Ăn ngon không?"
Cố Uyên gật đầu: "Ừ, ăn ngon lắm."
Khóe môi Tô Ngọc Kỳ hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Buổi tối, lúc sắp ngủ, anh đột nhiên hôn môi cô, đưa tay sờ sờ mặt cô, biển cả sạch sẽ nhạt màu kia, giống như lốc xoáy có thể cuốn anh vào trong, giọng nói của anh trở nên cứng đờ: "Ngày mốt, chúng ta trở về thôi."
Cố Uyên hơi tỉnh táo lại: "Được."
"Hôm nay, cô đã đi đâu?" Chóp mũi cả người đàn ông đặt trên mũi cô, lúc nói chuyện hơi thở đều phả lên mặc cô, cơn buồn ngủ của Cố Uyên biến mất toàn bộ: "Tôi... Đi đến nhà một người dì của mình."
Chắc hẳn Tần Xuyên đã báo cáo với anh rồi.
Cố Uyên thật sự không ngờ sẽ gặp được La Thần Dương trong nhà dì Mạn Sênh, cũng không ngờ rằng hai nhà có quan hệ thân thích, cô vốn chỉ muốn đi hỏi thăm dì Mạn Sênh một chút thôi.
Người đàn ông này đã cảnh cáo cô... Không cho phép cô có qua lại với La Thần Dương...
Vài lần tức giận đều là về chuyện này, Cố Uyên không thẹn với lương tâm, cô cũng chưa từng liên hệ nhiều với La Thần Dương, ở trong lòng của cô, La Thần Dương cũng chỉ là bạn rất tốt của Tùng An thôi.
Nhưng Cố Uyên sợ Tô Ngọc Kỳ hiểu lầm..
Mối quan hệ khó khăn lắm mới hòa hoãn trở lại.
Cũng may người đàn ông cũng không có quấn quýt cái chủ đề này, khiến Cố Uyên thở phào một hơi, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng người đàn ông này lại không muốn tha cho cô.
Nhiệt độ ẩm ướt hôn dọc theo nửa bên mặt của người phụ nữ từ từ đi xuống dừng trên cổ cô, đáy mắt dần trở nên sâu thẳm, màu sắc tối đen của ham muốn bay lên, ngón tay anh nhẹ khều hai má cô, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da trên cổ người phụ nữ.
"Ngài Tô..." Cố Uyên từ từ cuộn tròn ngón tay mình: "Anh có thể giúp tôi điều tra một người chú của tôi đang ở đâu không?"
Khoảng thời gian này cô đi đâu, gặp ai, chắc hẳn Tần Xuyên đã không bỏ sót một chữ báo cáo cho Tô Ngọc Kỳ, được nhiên có lẽ cũng biết chuyện cô nhờ vả Tần Xuyên..
Nếu đã biết, như vậy, không bằng cô trực tiếp nhờ Tô Ngọc Kỳ giúp đỡ.
"Hả?" Anh hôn môi cô, ngón tay ôm lấy thắt lưng cô, ngủ ở bên cạnh cô, vùi cằm ở trên vai người phụ nữ, giọng nói biếng nhác mơ hồ phát ra một âm tiết.
"Là người nhà của một.. một người bạn của tôi, rất quan trọng với tôi, lúc đi học ở đây quen được, chú kia đột nhiên mất tích, dì có bệnh ở tim."
Người đàn ông mở mắt, giọng nói đè thấp nồng đậm khàn khàn: "Người nhà của bạn?"
"Ừ, cảm ơn ngài Tô." Nếu như Tô Ngọc Kỳ phái người đi thăm dò, dựa vào thế lực mạnh mẽ của nhà họ Tô ở Mĩ, có lẽ thoáng cái đã có thể điều tra ra La Triết Bạch đang ở đâu, từ sau khi La Triết Bạch mất tích, Nguyễn Mạn Sênh cũng không lựa chọn báo cảnh sát, có lẽ cũng không phải kẻ ác bình thường gây ra.
"Cảm ơn tôi?" Trong giọng nói thản nhiên của Tô Ngọc Kỳ nhuộm một ý cười nhàn nhạt có chút khàn khàn: "Được, nói thử trước xem nếu tôi giúp cô điều tra được thì cảm ơn tôi thế nào."
Vốn chỉ muốn ôm thân thể mềm mại của người phụ nữ ngủ một lát thôi, anh xoay người, vươn tay ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, ôm cả người cô vào lòng: "Nói xem cảm ơn tôi thế nào."
"Ừm..." Cố Uyên nghĩ nghĩ, tiếng tim đập ‘ thình thịch’ của người đàn ông ở bên tai giống như đang gõ lên màng tai cô: "Tôi.. tôi mời ngài Tô ăn cơm."
Nói xong, Cố Uyên có chút buồn bực cắn cắn môi.
Hình như không ra làm sao cả.. ngôn tình tổng tài
Tô Ngọc Kỳ nấu cơm ngon hơn cô, kỹ năng nấu ăn của cô ở trước mặt anh thật sự có chút cảm giác giống như múa rìu qua mắt thợ, nếu như đi ra ngoài ăn cơm, trên danh nghĩa hai người bọn họ là vợ chồng, cho nên, hình như... có chút qua loa.
"Hôn tôi một cái, tôi suy nghĩ thử xem."
Môi của Cố Uyên khẽ chạm nhẹ lên môi người đàn ông, chống lại ánh mắt sáng quắc của anh, muốn buông ra, bàn tay dày rộng của người đàn ông đã chặn gáy cô, không cho cô nhúc nhích.
Giọng anh khàn khàn căng chặt, khóe môi chầm chậm nở một nụ cười, mang theo hơi thở cướp đoạt trong phòng ngủ không sáng sủa bao nhiêu: "Để tôi dạy cho cô, thế nào mới là hôn, nếu cô học xong, ngày mai tôi lập tức phái người đi tìm, một mình Tần Xuyên, vẫn không có bản lĩnh lớn như vậy để giúp cô."
Tuy dưới tay Tần Xuyên có mấy người, ở Mĩ Quốc cũng có không ít mối quan hệ, nhưng dù sao cũng chỉ là một vệ sĩ.
Lúc đầu Cố Uyên không hiểu Tô Ngọc Kỳ có ý gì, dạy cô hôn môi?
Dù sao cô và Tô Ngọc Kỳ đã từng tiếp xúc da thịt rất nhiều lần, Cố Uyên chỉ đỏ mặt gật đầu, cũng chỉ là hôn mấy cái mà thôi, dù sao mấy buổi tối ở Mĩ người đàn ông này gần như... tính là không chạm vào cô, trước khi ngủ cũng chỉ ôm cô hôn mấy cái.
Thấy người phụ nữ gật đầu, đáy mắt người đàn ông giống như nhuộm vết mực tối đen nồng đậm, anh chống tay, đặt cô dưới người cúi đầu hôn lên môi cô.
Cố Uyên từ từ trừng lớn hai mắt, nụ hôn nồng nhiệt đúng tiêu chuẩn dài đến mấy phút, môi răng quấn quýt, khiến nhịp tim của cô tăng nhanh, không thể điều khiển được hơi thở, ngay cả một chút thời gian tạm nghỉ cũng không cho cô, trái tim thình thịch nhảy lên gần như muốn lao ra khỏi cổ họng.
Cô cuộn chặt ngón tay, mỗi một dây thần kinh trên cơ thể đều đang kêu gào vì trái tim thiếu ôxi lại vừa ầm ĩ vì cảm giác cực kỳ hưng phấn.
Đầu óc Cố Uyên từng đợt trống rỗng, iuawx răng môi quấn quý có vị gỉ sắt nhàn nhạt, nụ hôn nóng bỏng bá đạo của người đàn ông mang theo cảm giác chinh phục cướp đoạt đến cực hạn.
Lúc buông cô ra, Cố Uyên chỉ cảm thấy tai đều đang kêu ù ù, cả người yếu ớt không có sức, sau lưng xuất hiện một tầng mồ hôi hơi mỏng dính trên váy ngủ tơ tằm, cô bị ôm lấy dựa vào ngực anh.
Cô há to miệng thở hổn hển, qua vài giây, trước mắt mới rõ rệt hơn, suy nghĩ mới từ trống rỗng trở nên rõ ràng..
Trái tim đập điên cuồng.
Cố Uyên nhớ tới một tin bên lề trong giới giải trí nhìn thấy lúc ở nhà Tiêu Tuyết, một ngôi sao nhỏ trong giới giải trí hôn nồng nhiệt với một nhà đầu tư hơn mười phút, cuối cùng ngạt thở phải đến bệnh viện cấp cứu..
Thật là đáng sợ..
Cố Uyên không biết khi nãy mình đã hôn với người đàn ông này mấy phút, cô cảm thấy, nếu hôn nhiều thêm lát nữa có lẽ cô sẽ thật sự ngạt thở.
Thì ra hôn môi thật sự có thể khiến người ta ngạt thở.
Nụ hôn tới tấp của người đàn ông giống như khóa chặt lấy cô, bây giờ đã ngừng được mấy phút rồi, nhưng môi cô vẫn đang run lên.
Tô Ngọc Kỳ phập phồng ngực, anh nhẹ thở dốc, mồ hôi chảy xuống từ mép tóc ẩm ướt đến hàm dưới kiên nghị của anh, cười nói: "Học xong chưa?"
Cố Uyên đợi anh, nắm chặt chăn, co người lại, cô không gật đầu cũng không lắc đầu, theo hiểu biết của cô về người đàn ông Tô Ngọc Kỳ này trong khoảng thời gian gần đây.
Hỉ nộ vô thường.
Không dễ nắm bắt.
Nhưng mà, nếu bây giờ cô gật đầu, vậy chắc chắn người đàn ông này sẽ nói, bảo cô làm mẫu thử xem có phải thật sự đã học xong hay không.
Nếu như lắc đầu, như vậy, chắc chắn anh sẽ nói, được, tôi sẽ dạy cô lần nữa.
Cô phủ chăn lên đầu, giọng nói nhỏ nhẹ rầu rĩ truyền ra từ bên trong: "Ngài Tô, sắc trời không còn sớm, chúng ta ngủ đi."
Anh cách chăn ôm lấy cô: "Ngủ, nhóm lửa của ông đây lên rồi, ngủ kiểu gì, dập tắt lửa xong rồi ngủ tiếp."
...