...
Tống Tinh Tuyệt gọi video cho cô, là video Băng Băng.
Trong video, Băng Băng đang nghỉ ngơi.
Con gái đã lớn hơn rất nhiều, vẫn là khuôn mặt non nớt quen thuộc, nhưng đã cao hơn không ít, tóc cũng dài hơn, lông mi cũng dài, khóe mắt Mộc Như Phương lập tức ươn ướt, con gái cô bây giờ đã bình an vô sự, thật tốt.
Thứ sáu, Đào Y Y hẹn Mộc Như Phương đi dạo phố.
Mấy ngày nay Đào Y Y bị Tống Thấm Như sắp xếp đi gặp mặt cậu chủ nhà họ Doãn, cô ấy vẫn luôn rất kháng cự, rất chống đối, muốn ra ngoài giải sầu, lại phát hiện mình không có bạn bè có thể nói lời thật lòng, nghĩ tới nghĩ lui đều là đám con nhà giàu tâng bốc lẫn nhau, chỉ có Mộc Như Phương là chịu nghe cô nói cả ngày thôi.
Hôm nay Mộc Như Phương hơi khó chịu, cô đã bị cảm.
Cổ họng hơi đau, cô uống thuốc, ngủ một buổi trưa cũng đỡ hơn nhiều.
Khi nhận được điện thoại của Đào Y Y là khoảng 3 giờ 20 phút chiều, cô dậy thay quần áo, rửa mặt, cô không trang điểm mà chỉ để mặt mộc, mở tủ quần áo ra, cô định tìm quần áo cho ngày hôm nay thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Mộc Như Phương đi tới trước cửa.
Minh Lê đứng ngoài cửa: “Dì quên bảo dì Tang nói cho con tối nay dì có hẹn chơi bài với bà Trần, con có muốn đi cùng không?”
Mộc Như Phương viết lên giấy: “Con vừa đồng ý chiều nay đi dạo phố với Đào Y Y rồi ạ.”
Minh Lê hỏi: “Đào Y Y, cô chủ nhà họ Đào ấy hả?”
Thấy Mộc Như Phương gật đầu, Minh Lê hỏi: “Gần đây con rất thân với cô chủ nhà họ Đào, qua lại với nhà họ nhiều một chút cũng tốt.” Mặc dù sản nghiệp của nhà họ Trọng có thể không cần dựa vào bất kỳ xí nghiệp lớn nào để hoạt động, lợi nhuận thuần mỗi năm cũng đã vài nghìn tỷ, nhưng nhà họ Đào không thể đắc tội được. Trên thương trường vẫn thường cười nói, đắc tội với nhà họ Đào đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết, cho dù nhà họ Trọng cộng thêm nhà họ Minh cũng không thể mảy may rung chuyển nhà họ Đào. Hơn nữa bây giờ chủ nhân nhà họ Đào là Đào Gia Thiên, thủ đoạn của người đàn ông này không hề đơn giản, từ lần đầu tiên Minh Lê gặp Đào Gia Thiên đã biết, cậu thiếu niên này rất tàn bạo, đáng sợ, người như này tuyệt đối không thể đắc tội, đến cả ba Minh Lê cũng nói, đừng bao giờ đắc tội nhà họ Đào.
Minh Lê nhìn Mộc Như Phương lúc này, bà nhìn khuôn mặt xinh đẹp nghiêng thành của cô, trong lòng đột nhiên có tính toán, từ rất lâu trước kia, Minh Lê đã được chứng kiến thủ đoạn của nhà họ Đào, khi đó bà nghĩ nếu mình có con gái thì phải để con gái làm mợ chủ nhà họ Đào, mượn hơi nhà họ Đào.
Hoặc là trốn tránh nhà họ Đào, không quen người nhà họ Đào.
Đừng để nhà họ Đào liên luỵ, không gả cho người máu lạnh vô tình như thái tử gia nhà họ Đào.
Nhưng bây giờ…
Minh Lê nhìn Mộc Như Phương, trong lòng bỗng thấy…
Mộc Như Phương là con gái nuôi của bà…
Nói thật bà đối xử với Mộc Như Phương cũng không tệ.
Đãi ngộ mà cô chủ nhà họ Trọng nên có thì Mộc Như Phương đều có.
Một người đàn ông, một người chồng đột nhiên dẫn một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp về, bà làm vợ cũng không tức giận, ngược lại hào phóng nhận làm con gái nuôi. Hơn nữa thường ngày cũng không trách móc cô nặng nề, thật sự đã coi cô là cô chủ mà nuôi lớn, bà tôn trọng chồng mình, cũng tôn trọng bản thân, nhưng nếu đã nuôi thì cũng phải có được chút tiền vốn chứ!
Nếu Mộc Như Phương đã thân thiết với cô chủ nhà họ Đào bên kia, hay là…
Minh Lê khẽ mỉm cười, bà biết cô chủ nhà họ Hạ rất thân thiết với nhà họ Đào, dường như Tống Thấm Như rất hài lòng với nhà họ Hạ làm khó con gái mình, có điều Minh Lê lại không thích tất cả của nhà họ Hạ.
Nếu nhà họ Hạ và nhà họ Đào liên hôn, mâu thuẫn hàng đầu thì chắc chắn dì Hạ sẽ hướng vào tập đoàn Chính Khang của nhà họ Trọng, đây là chuyện Minh Lê không muốn nhìn thấy nhất, đến khi đó nhà họ Hạ có nhà họ Đào nâng đỡ sẽ càng lớn mạnh chèn ép nhà họ Trọng.
Nghĩ đến đây.
Minh Lê không muốn ngồi không chờ chết.
Bà ta nhìn quần áo trong tủ rồi nói: “Con muốn ra ngoài sao? Dì giúp con chọn đồ.”
Mộc Như Phương yên lặng đợi Minh Lê.
Mắt nhìn của Minh Lê rất tốt, bình thường không ít quần áo của Mộc Như Phương đều do Minh Lê mua, cô thích màu tím nhưng Minh Lê thì không, bà thích trang phục phong cách dịu dàng thục nữ. Bà phối cho Mộc Như Phương một chiếc áo gile màu vàng nhạt, váy dài caro màu đỏ trắng, một chiếc mũ nồi, một đôi giày Martin, Minh Lê cười nói: “Dì ấy à, trước đây luôn muốn có con gái, dì đang nghĩ nếu mình có con gái thì nhất định phải trang điểm xinh đẹp cho nó.”
Mộc Như Phương không thể nói, chỉ cười.
Nếu nói lời khách sáo bình thường.
Thì lúc này cô nên nói: “Dì Minh, dì coi con như con gái dì là được rồi, sau này con chính là con gái của dì.”
Con người Minh Lê mang cho cô cảm giác ôn hoà.
Cho dù rõ ràng bà nói chuyện rất dịu dàng nhưng ánh mắt lại sắc bén, đủ để nhìn thấu mọi thứ.
Sẽ không chủ động đắc tội ai, nhưng nếu có người xâm chiếm lãnh thổ của bà thì chắc chắn sẽ ra đòn mạnh tay.
Phát huy hết khả năng của bốn chữ “dịu dàng sắc bén”.
Mộc Như Phương đến nơi đã hẹn với Đào Y Y, rất rõ ràng cô ấy rầu rĩ không vui, Mộc Như Phương nhìn cô ấy một cái rồi gửi tin nhắn hỏi: “Thế nào? Xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Mộc Như Phương, chị có thể giúp tôi trốn khỏi nơi này không?”
Mộc Như Phương hơi nhíu mày.
Bây giờ ai cũng đối đầu với thành phố Hải Châu à? Động một tí là lại muốn trốn khỏi nơi này, thời gian trước cô vừa mới giúp Dụ Tú Y rời khỏi đây, thành phố Hải Châu này có hồng thuỷ mãnh thú gì à?
“Vì sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Đào Y Y hơi sa sút tinh thần cúi đầu: “Tôi phải lập gia đình.” Tinh thần cô ấy rất suy sụp: “Chị biết là tôi không muốn gả cho Doãn Minh Tước, tôi không quen anh ta.”
Đào Y Y có không ít bạn bè ở thành phố Hải Châu, nhưng người thật sự có thể nghe cô nói những lời này thì chỉ có Mộc Như Phương, cô hơi bất lực nói: “Ai ai cũng hâm mộ tôi, thiên kim danh môn nhà họ Đào bậc nhất thành phố Hải Châu, muốn gì có nấy. Nhưng họ đều không biết tôi lập gia đình còn không biết đối phương là ai, tôi chỉ muốn ở bên người mình yêu. Như Phương, tôi không muốn ở đây, tôi muốn rời đi, Như Phương, chị có cách gì không?”
Nếu là bạn bè khác, chắc chắn Mộc Như Phương có thể giúp cô ấy lén rời đi.
Nhưng Đào Y Y thì khác.
Cô rất hiểu Đào Y Y.
Cô ấy mười đầu ngón tay không dính nước, được nuông chiều từ nhỏ lớn lên, một mình cô ấy không thể sống được.
“Y Y.” Mộc Như Phương nhẹ nhàng cầm tay cô ấy: “Có lẽ lập gia đình cũng không đáng sợ như cô tưởng tượng, có lẽ cô phát hiện cậu chủ nhà họ Doãn đó không tệ, hai người cũng rất hợp.”
“Sao mà hợp được?!” Đào Y Y rút tay ra: “Mộc Như Phương, đến chị cũng không giúp tôi sao?” Giọng cô ấy đã mang theo tiếng khóc nức nở: “Chị biết cậu chủ nhà họ Doãn kia danh tiếng xấu cỡ nào không? Hơn nữa tôi còn chưa từng gặp mà hoa đào của anh ta đã bay đầy trời, chẳng phải vì mẹ muốn gia tộc liên hôn sao? Bà không động được vào anh trai nên chỉ có thể thúc giục tôi.”
Mộc Như Phương không biết nên an ủi Đào Y Y thế nào.
Mặc dù tính Đào Y Y kiêu căng.
Nhưng cô ấy lại rất đơn thuần.
Mộc Như Phương nghĩ: “Hay là chúng ta đi ăn trước đã? Sau đó tôi đi dạo phố cùng cô? Chúng ta cùng đi xem phim giải sầu?”
Đào Y Y nhìn cô, nước mắt bắt đầu tuôn rơi: “Mộc Như Phương, đến chị cũng coi tôi là con nít phải không? Tôi nghiêm túc đấy, tôi thật sự không muốn gả cho người mình không biết…”
Mộc Như Phương nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy.
Đào Y Y dựa vào vai cô: “Tôi không hiểu, với địa vị nhà họ Đào bây giờ căn bản không cần phải liên hôn thương mại để củng cố. Ở thành phố Hải Châu, ngoài nhà họ Cố ra thì không ai có thể rung chuyển được nhà họ Đào, vì sao còn cần tôi liên hôn thương mại? Tôi là một người số sờ sờ, tôi không phải một quân cờ, trong mắt mẹ, tôi được coi là gì, đến tự sát tôi cũng đã làm, vì sao vẫn phải ép tôi?! Trước kia tôi thích Diên Phong, họ cũng chuyển Diên Phong đi khỏi đây.”
Mộc Như Phương nhẹ nhàng ôm cô ấy, cô vỗ lưng Đào Y Y.
Không biết nên an ủi cô ấy thế nào.
Cô hiểu Đào Y Y.
Thiên kim danh môn đệ nhất thành phố Hải Châu lại không thể tránh khỏi lồng giam liên hôn thương mại.
Phải gả cho người đàn ông mình không quen biết làm bạn cả đời.
Đào Y Y biến mất rồi.
Vào ngay ngày hôm sau.
Đào Y Y kháng cự thành hôn, kháng cự gả cho người mình không quen bết, ăn tối với Mộc Như Phương xong thì biến mất.
Cô ấy tránh được tất cả ám vệ rồi rời khỏi nhà họ Đào, trốn nhà ra đi, không biết đã chạy đi đâu. Trong phòng khách nhà họ Đào lúc này, Đào Kiệt giận tím mặt, ông ta chỉ vào Tống Thấm Như: “Bà xem đứa con gái tốt được bà nuông chiều đi!”
Nhưng Đào Kiệt cũng là người cưng chiều Đào Y Y nhất, lần trước vì Đào Y Y kháng cự hôn ước mà tự sát, Đào Kiệt đã buông lỏng không quan tâm chuyện hôn nhân của cô nữa. Nhưng lại âm thầm điều Diên Phong rời khỏi thành phố Hải Châu, dù sao cô cả nhà họ Đào thích ai cũng không thể thích ám vệ.
Tống Thấm Như cau mày, trong lòng cũng lo lắng, khi phát hiện Đào Y Y mất tích đã hạ lệnh phong toả thành phố Hải Châu, trong 24 giờ ngắn ngủi thành phố Hải Châu đã bị lật tung nhưng không tìm được.
Dường như trong thoáng chốc Đào Y Y đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Đào Gia Thiên tới nhà họ đào, đây cũng là lần đầu tiên trong hai tháng nay anh bước chân vào nhà họ Đào, anh rất ít khi tới đây. Bầu không khí trong phòng khách trầm thấp, người làm thận trọng bưng trà lên: “Cậu chủ.”
Người đàn ông ngồi trên sofa, quản gia đi tới, Đào Gia Thiên hỏi: “Trước khi cô chủ mất tích có làm gì không, tuần vừa rồi cô ấy đã gặp ai? Đi đâu?”
Đào Y Y là em gái duy nhất của anh, mặc dù tính cách hơi kiêu căng một chút nhưng là em gái được anh thương từ nhỏ tới lớn.
“Cô chủ… tuần này cô chủ đi gặp cô Lý, cô An, còn có cô Trọng… đi xem phim, dạo phố mua quần áo và đồ trang sức, hôm trước… người liên lạc điện thoại cuối cùng là cô Trọng…”
Tống Thấm Như vội hỏi: “Cô Trọng nào? Mau liên lạc, hỏi xem Y Y có nói gì không? Hỏi cô ấy xem có biết tung tích của Y Y không?!”
“Cô Trọng… là con gái nuôi của nhà họ Trọng, Mộc Như Phương.”
Mắt Tống Thấm Như gần như lập tức thay đổi.
Đào Kiệt trầm tư nhìn quản gia: “Mộc Như Phương?”
“Đúng, là cô Mộc Như Phương ạ…”
...