Chương 689: Em đây là muốn đuổi tôi đi à


...

Một trận nằm viện này của Đào Y Y là nằm đến hai tháng, từ đầu đến cuối Doãn Minh Tước đều trông chừng ở bên cạnh của cô, nói chuyện cùng với cô, nhưng mà lại không nhận được bất cứ câu trả lời nào, ngay cả tài liệu của công ty mà Doãn Minh Tước cũng kêu trợ lý đưa đến bệnh viện cho mình.

Vết thương ở trên tay của cô đã khép lại, cũng đã khôi phục gần hết rồi, chỉ là vết sẹo kia ở trong mắt của Doãn Minh Tước vẫn cảm thấy doạ người như cũ. Trong khoảng thời gian hai tháng này, mỗi lần anh nhắm mắt lại đi ngủ thì đều sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng mà cũng không biết là mình đang sợ cái gì.

Bây giờ cũng đã sắp đến đầu mùa hạ rồi, xuyên qua cửa sổ của phòng bệnh, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, chiếu vào tài liệu ở trên tay của Doãn Minh Tước. Doãn Minh Tước đang ngồi ở bên cạnh giường bệnh, cúi đầu xem xét.

Trên giường bệnh, Đào Y Y dường như cử động trong nháy mắt, Doãn Minh Tước lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô. Chuyện như thế này đã xảy ra không chỉ một lần trong vòng hai tháng nay, nhưng mà anh vẫn buông tài liệu ở trong tay xuống rồi nhìn chằm chằm vào cô.

Một hồi lâu sau Đào Y Y cũng không có động tĩnh, Doãn Minh Tước lại mất mát ở trong lòng, cúi đầu xuống tiếp tục xem tài liệu, chỉ là khóe mắt liếc nhìn qua, lại thoáng nhìn thấy ngón tay của cô cử động một chút.

“Y Y à.” Sau khi Doãn Minh Tước vui mừng thì dịu dàng gọi cô, mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô.

Không biết là trôi qua bao lâu, mí mắt của Đào Y Y chớp chớp, sau đó chậm rãi mở ra. Nhìn thấy Doãn Minh Tước đang ngồi ở bên cạnh giường bệnh, trên mặt của Đào Y Y mang theo thắc mắc và xa lạ.

“Anh ơi, cho hỏi anh là ai vậy? Tại sao tôi lại ở đây chứ? Tôi bị gì vậy?” Mấy câu hỏi của Đào Y Y làm cho Doãn Minh Tước sửng sờ.

Cô thế mà lại gọi mình là anh này.

Doãn Minh Tước không trả lời lại câu hỏi của cô, bởi vì anh không biết trả lời như thế nào, anh chỉ gọi bác sĩ đến phòng bệnh.

Sau khi kiểm tra hết một lượt, Đào Y Y nhìn Doãn Minh Tước và bác sĩ đi ra ngoài.

Ở trong hành lang của bệnh viện, bác sĩ cẩn thận nói với Doãn Minh Tước: “Tình huống này của cô Đào thuộc về mất trí nhớ mang tính lựa chọn, trong lúc hôn mê, cô ấy đã lựa chọn quên đi một chút chuyện và người không muốn nhớ tới, nhưng mà dựa vào tiến trình chữa bệnh của hiện tại, cô ấy có thể khôi phục lại thông qua thuốc và một số phương pháp trị liệu phụ.”

Doãn Minh Tước im lặng hồi lâu, hóa ra thứ Đào Y Y không muốn nhớ tới đó chính là anh cùng tất cả những chuyện có liên quan đến anh. Trái tim của anh đau nhói, lập tức bình tĩnh lại, có lẽ mất trí nhớ có thể để cho bọn họ trở lại khoảng thời gian tất cả mọi chuyện vẫn còn chưa xảy ra.

“Tôi muốn biết là có loại thuốc nào kiềm hãm cô ấy khôi phục lại trí nhớ hay không.” Doãn Minh Tước nghiêm mặt hỏi.

Bác sĩ hơi giật mình, ngây người gật đầu: “Có chứ, nhưng mà loại thuốc này cần phải được sử dụng lâu dài.”

Dưới ánh mắt hốt hoảng và hoài nghi của bác sĩ, Doãn Minh Tước xác nhận thứ mà anh muốn chính là thuốc làm chậm khôi phục trí nhớ. Trong thời gian hai tháng này, bác sĩ cũng biết Doãn Minh Tước là một nhân vật như thế nào, không dám hỏi nhiều, cứ dựa theo lời của Doãn Minh Tước mà kê thuốc.

Trở lại phòng bệnh, Đào Y Y ngồi ở trên giường bệnh dựa đầu trên cái giường, nhìn cái chai ở trên đỉnh đầu một chút. Từ đầu đến cuối đều không suy nghĩ ra được đã xảy ra chuyện gì, sao mình lại ở trong bệnh viện vậy chứ.

Trên cổ tay trái của cô có một vết sẹo gần như đã lành lại, mặc dù là không cảm thấy đau, nhưng từ vết sẹo đó thì cô có thể nhìn ra được cô bị thương khá là nặng.

“Y Y, tôi vừa mới hỏi bác sĩ rồi, ông ta nói là em không sao, chỉ là bởi vì trước đó mất máu quá nhiều nên cần phải uống thuốc một thời gian dài để trợ giúp hồi phục lại.” Doãn Minh Tước mang theo nụ cười dịu dàng đi đến bên cạnh của cô rồi nói.

“Anh còn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc anh là ai nữa đó.” Đào Y Y nhìn anh rồi hỏi, lúc này ở trong mắt của Đào Y Y, anh chỉ là một người xa lạ.

“Em không nhớ rõ tôi hả? Tôi tên là Doãn Minh Tước, là một người bạn mà không có chuyện gì là không tâm sự với em, lần này em bị thủy tinh cắt cổ tay, vẫn là em gọi điện thoại đến cầu cứu tôi.” Doãn Minh Tước nói như thể đó là sự thật.

Đào Y Y nhìn vết sẹo trên cổ tay của mình, là bị thủy tinh gây ra hả?

“Sao lại bị thủy tinh rạch vậy?” Đào Y Y nghi ngờ hỏi.

Mà Doãn Minh Tước thì lại nghiêm túc dàn vận chuyện Đào Y Y bị thương, nói với Đào Y Y là do buổi tối trên đường về nhà, cô không cẩn thận cho nên trượt chân. Đúng lúc gần đó có cửa hàng trang trí thủy tinh bị rơi bể, Đào Y Y cũng bởi vì vậy mà bị thương.

Lúc đó là buổi tối, Đào Y Y cho là mình bị thương không nặng, cho nên liền rời đi, sau khi phát hiện tình huống nghiêm trọng thì mới gọi điện thoại cho Doãn Minh Tước cầu cứu.

Nghe thấy Doãn Minh Tước nói rất chi tiết, không có một chút sơ hở nào, Đào Y Y càng tin tưởng không nghi ngờ gì đối với chuyện mình bị thương.

“Cảm ơn anh nha, nhưng mà bị thương thì có thể cho người ta đền được không vậy?” Đào Y Y nhìn vết sẹo ở trên tay của mình, chắc chắn là mình phải làm việc rất lâu, nếu như không bắt đền vậy thì cô lấy tiền đâu ra để trả thuốc men.

“Em đã hôn mê hai tháng rồi, ông chủ cửa hàng đó đã tới đây thanh toán ba mươi triệu đồng tiền thuốc cho em. Thấy ông ta xin lỗi chân thành, cho nên tôi đã làm chủ thay em, không truy cứu nữa.” Doãn Minh Tước nói.

Trong lòng lại là bất đắc dĩ, một lời nói dối thì phải cần vô số lời nói dối để hoàn thiện hơn, nhưng mà có thể để cho Đào Y Y dùng thái độ bình tĩnh và ôn hòa này để đối xử với mình, Doãn Minh Tước lại cảm thấy hơi thỏa mãn.

Sau khi Đào Y Y xuất viện, Doãn Minh Tước lại nói rằng mình với cô là ở quan hệ cho thuê nhà cửa, căn nhà lúc trước thuê đã bị chủ thuê nhà đòi lại rồi, Đào Y Y không còn chỗ nào để đi, chỉ có thể đi theo Doãn Minh Tước trở về nhà.

Trong căn phòng ở lầu hai, Đào Y Y nhìn những vật dụng được sắp xếp ngăn nắp ở trong phòng, đều là của cô, sàn nhà cũng sạch sẽ không dính một hạt bụi.

“Tôi chưa từng đụng đến những thứ này, đây đều là tôi đã kêu người tới để làm.” Doãn Minh Tước sợ là Đào Y Y sẽ nhìn ra chỗ nào đó khác thường, liền vội vàng mở miệng giải thích.

Đào Y Y bỗng dưng bật cười: “Cho dù là tôi muốn nói thì cũng chỉ có thể nói là anh đã suy nghĩ rất chu đáo thay cho tôi, nếu không phải là anh, chờ đến lúc tôi trở lại, chỉ sợ là căn phòng kia đã bị đóng một lớp tro bụi thật dày.”

Doãn Minh Tước nhìn nụ cười của cô, bỗng chốc thất thần, nụ cười đó đã rất xa xưa đến nỗi khiến cho trí nhớ của anh cũng bắt đầu mơ hồ, còn lại cũng chỉ là hận thù và lạnh lùng của Đào Y Y đối với anh.

Thậm chí không tiếc lấy cách kết thúc mạng sống của mình mà muốn trốn thoát, Doãn Minh Tước không hiểu sao lại thấy sợ hãi, sợ hãi không cẩn thận thì cô lại chạy trốn khỏi mình, không cho anh bất cứ cơ hội nào để giữ lại.

“Doãn Minh Tước, tôi đói bụng quá đi hà.” Đào Y Y xoa xoa bụng rồi nói, vừa dứt lời, trong bụng của cô liền réo lên, Đào Y Y lập tức cảm thấy xấu hổ đến cực điểm.

“Vậy thì đi đến nhà hàng đi, là nhà hàng mà trước đây em thích ăn ấy, như thế nào?” Hiện tại cũng được coi như là lúc mà Doãn Minh Tước đối xử với cô dịu dàng nhất.

“Không cần đâu, cứ nấu cơm ở nhà ăn là được.” Đào Y Y nói, mặc dù cô đã tỉnh dậy, nhưng mà bởi vì thời gian hôn mê tương đối lâu, cho nên dù là cách khoảng thời gian cô tỉnh dậy đến nay đã gần nửa tháng, nhưng mà trạng thái tinh thần của Đào Y Y vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn giống như lúc trước.

Doãn Minh Tước đành phải đồng ý, đang chuẩn bị trở về phòng thay quần áo rồi đi xuống phòng bếp nấu cơm cho cô, Đào Y Y lại trực tiếp bước xuống lầu đi vào trong phòng bếp. Lông mày của Doãn Minh Tước nhíu lại, cô học nấu cơm từ lúc nào cơ chứ?

Mặc dù là không để ý, nhưng mà lúc Doãn Minh Tước đang thay quần áo ở trong căn phòng này, đột nhiên nghe thấy được một âm thanh vang lên giống như là tiếng nổ ở trong phòng bếp. Quần áo cũng không kịp cài lại đàng hoàng, anh lao xuống lầu đi thẳng vào trong phòng bếp.

“Y Y, làm sao vậy?” Doãn Minh Tước đi vào phòng bếp căng thẳng hỏi.

Đào Y Y đang đứng ở trong góc bếp, khuôn mặt vốn trắng nõn nhỏ bé cũng bị dính chút màu đen, ánh mắt hoảng sợ nhìn Doãn Minh Tước. Cô chỉ vào bếp lò, nghiêng đầu qua nhìn Doãn Minh Tước: “Nó… nó…”

“Đến đây, đừng sợ, không sao đâu.” Doãn Minh Tước bước lên ôm cô vào trong ngực an ủi, không để ý đến cảnh tượng hỗn loạn ở phía sau.

Sau đó, Doãn Minh Tước dẫn Đào Y Y đi ra khỏi phòng bếp, Đào Y Y vẫn mang theo bộ dạng chưa hoàn hồn lại nhìn Doãn Minh Tước. Doãn Minh Tước vì trấn an cô, rót cho cô một ly sữa bò nóng, bưng đến trước mặt đưa cho cô.

Đào Y Y uống được mấy ngụm sữa bò rồi mới xem như bình tĩnh lại, quay đầu chuẩn bị xin lỗi với Doãn Minh Tước, lại nhìn thấy lồng ngực rắn chắc của anh, xuống phía dưới là cơ bụng, nhìn rất quyến rũ.

“Anh… vẫn luôn tùy ý như thế hả?” Đào Y Y đỏ mặt hỏi, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.

Doãn Minh Tước thuận theo ánh mắt của cô cúi đầu nhìn xuống, vừa cài nút vừa nói: “Trong những ngày chúng ta thuê cùng với nhau, em cũng đã xem không ít rồi, có đôi khi còn thừa dịp lúc tôi đang thay quần áo mà xông vào phòng của tôi, sớm đã bị em nhìn thấy rồi, tôi cũng đã quen.”

Nói xong, Doãn Minh Tước liền đứng dậy đi vào phòng bếp, đương nhiên là Đào Y Y không nhìn thấy nụ cười ở trên mặt của anh, mặt của cô thì đỏ đến lợi hại.

Mình vậy mà còn có loại đam mê này, cũng quá xấu hổ đi thôi!

Doãn Minh Tước đặt đồ ăn lên trên bàn, Đào Y Y vẫn còn ở trên ghế sofa ôm cái ly sữa bò rỗng tuếch mà xấu hổ, thẳng cho đến khi Doãn Minh Tước đứng trước mặt của cô kêu cô đi dùng cơm.

Ngồi ở trước bàn ăn, Đào Y Y nhìn những món ăn tinh xảo ở trên bàn, lại nhìn vào gương mặt bình tĩnh của Doãn Minh Tước, không phải một ngày ba bữa trước đó đều là do anh phụ trách đó chứ?

“Tay nghề này của anh là học được từ đâu vậy?” Đào Y Y dò hỏi.

“Học trong lúc thuê nhà cùng với em.” Dường như là Doãn Minh Tước nhìn thấu tâm tư của cô, trả lời một cách thẳng thắn.

Đào Y Y im lặng, dưới cái nhìn của cô, Doãn Minh Tước quả thật chính là người dân lao động sống dưới sự bóc lột và áp bức của cô, cúi gằm mặt xuống mà ăn cơm. Doãn Minh Tước lại nhiệt tình gắp thức ăn cho cô, động tác thành thạo.

Trước kia mình là một người quá đáng lắm hả?

“Tôi có làm chuyện gì quá đáng với anh hay không vậy?” Trong đầu Đào Y Y đang tưởng tượng ra hình ảnh mình ngược đãi Doãn Minh Tước một cách cay nghiệt, vô cùng thê thảm.

“Có còn không ít nữa đó, em đã nghĩ kỹ rồi hả, muốn chịu trách nhiệm với tôi à?” Doãn Minh Tước mang bộ dạng chờ mong cô phụ trách với mình, thiếu chút nữa là Đào Y Y đã bị nghẹn thức ăn.

Đào Y Y không trả lời lại anh, cô vùi đầu ăn cơm, ăn xong thì nói một câu tôi buồn ngủ với Doãn Minh Tước rồi sau đó đi lên lầu, trốn vào trong phòng, xấu hổ đến nỗi muốn đào một cái hố chui xuống.

Một lát sau, Đào Y Y lại cảm thấy mình trở về phòng như vậy hình như là cũng không đúng lắm, vì để cứu vớt lại hình tượng của mình, để cho Doãn Minh Tước có một cái nhìn mới với mình, Đào Y Y lại đi xuống lầu chuẩn bị dọn dẹp giúp cho Doãn Minh Tước.

Mới vừa đi đến cửa phòng bếp thì nhìn thấy Doãn Minh Tước đang rửa chén trong phòng bếp, liền bước tới rồi nói: “Cái đó… hôm nay anh đã nấu ăn, cũng vất vả rồi, loại chuyện nhỏ nhặt như là rửa chén này thì cứ để cho tôi làm đi.”

“Tôi cũng đã rửa sắp xong rồi, nếu như em muốn giúp đỡ, vậy thì em đi vào phòng lấy quần áo giúp cho tôi đi.” Doãn Minh Tước nói như vậy.

Đào Y Y thấy cuối cùng mình cũng có thể giúp đỡ cho anh một tay, sau khi đáp lời thì liền chạy nhanh lên lầu, mới vừa đi đến cửa phòng của Doãn Minh Tước thì Đào Y Y liền dừng bước lại.

Nam nữ khác biệt, mình đi vào phòng của anh để lấy đồ như vậy hình như cũng không thích hợp, nhưng mà lúc nãy mình rõ ràng đã đồng ý đi lấy giúp anh rồi…

Doãn Minh Tước nhìn thấy Đào Y Y đã lâu rồi mà không bước xuống, còn cho là thân thể của cô không thoải mái, có chuyện gì đó, vội vàng đi lên lầu. Lúc này mới phát hiện Đào Y Y đang đứng ở bên ngoài cửa phòng của mình, tay thì do dự nâng lên rồi lại buông xuống, từ đầu đến cuối đều không đẩy cửa bước vào.

“Hồi đó em cũng đã từng lấy quần áo giúp cho tôi mà, nếu như biết em không đồng ý, vậy thì để tự tôi lấy.” Doãn Minh Tước cố ý bày ra bộ dạng thất vọng mà nói.

Đào Y Y kéo anh lại: “Tôi nói lời thì phải giữ lấy lời, để tôi lấy cho anh.” Nói xong thì liền kiên trì đi vào phòng ngủ của Doãn Minh Tước.

Doãn Minh Tước đứng ở sau lưng của cô, trên mặt mang đong đầy nụ cười, sau đó lập tức bị anh nhịn xuống, sợ bị Đào Y Y phát hiện.

Quần áo của anh đã được xếp xong đặt ở trên giường, Đào Y Y bước vào lấy quần áo của anh rồi đi đến bên cạnh của Doãn Minh Tước, đưa quần áo qua cho anh.

“Bây giờ tôi mới phát hiện là em cũng có một mặt đối xử tốt với tôi, vậy lúc nào thì em sẽ phụ trách với tôi?” Doãn Minh Tước cười nhẹ, xích lại gần một chút rồi hỏi.

Đào Y Y ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hai người lập tức bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc.

Không nghĩ tới, trong lúc nhất thời đều kinh ngạc nhìn đối phương, Đào Y Y nhìn thấy được bản thân mình trong đôi mắt đen như mực của Doãn Minh Tước, tim không khỏi đập rộn lên, giống như là có một con nai nhỏ đang chạy loạn.

“Tôi… tôi thật sự đã buồn ngủ rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi một lát đây.” Đào Y Y nói xong thì liền vội vàng trở về phòng.

Mặc dù Doãn Minh Tước nói đây là phòng của cô, nhưng mà cô nhìn hết tất cả ở bên trong, mặc dù đều là đồ vật của mình, nhưng mà cô vẫn cảm thấy lạ lẫm như cũ, dường như đây là lần đầu tiên vào đây, cũng không nhớ ra được bất cứ vật nào có liên quan đến căn phòng này.

Sau khi Doãn Minh Tước biết được Đào Y Y mất trí, anh liền dọn hết tất cả đồ đạc của cô ở biệt thự Hồng Phong tới đây, căn biệt thự hiện tại cũng là được mua từ sau khi Đào Y Y tỉnh dậy.

Lại dựa theo cách trang trí thường ngày của Đào Y Y mà sắp xếp chỗ này, bởi vì Đào Y Y bị mất trí nhớ, cho nên Doãn Minh Tước có thể lừa dối qua cửa.

Mà ở bên trong sữa bò của anh đưa cho Đào Y Y đã được thêm thuốc ức chế khôi phục trí nhớ, thuốc hòa tan với chất lỏng, cũng không có bất kỳ hương vị nào khác, chỉ là bác sĩ đã từng nói với Doãn Minh Tước thuốc ức chế sẽ làm cho Đào Y Y dễ dàng buồn ngủ.

Cho nên lúc Đào Y Y nói cô mệt mỏi rã rời thì Doãn Minh Tước cũng tin tưởng cô.

Nằm ở trên giường, không bao lâu sau Đào Y Y liền ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy thì đã là chạng vạng tối, ánh chiều tà xuyên thấu qua cánh cửa sổ sát đất to lớn chiếu vào bên trong, chiếu trên mặt đất ở bên cạnh giường của Đào Y Y, hơi chói mắt.

Trợ lý của Doãn Minh Tước mang tài liệu của công ty tới, hai người bọn họ nói chuyện liên quan với công việc ở trong phòng làm việc. Vì để không kích thích trí nhớ của Đào Y Y, Doãn Minh Tước không chỉ thay đổi biệt thự, ngay cả Tiểu Lâm mà anh cũng đuổi việc, ngay cả trợ lý đến đưa tài liệu cho anh, Doãn Minh Tước cũng dặn dò kêu anh ta xưng hô với Đào Y Y là cô Đào.

Ở trong bệnh viện, Đào Y Y đã nhận ra trợ lý rồi, cũng biết Doãn Minh Tước là tổng giám đốc của tập đoàn KE, mà cô với Doãn Minh Tước thuê nhà với nhau càng giống như là cô được Doãn Minh Tước bao nuôi, bởi vì Doãn Minh Tước không có muốn tiền thuê nhà của cô.

Lúc Đào Y Y đi ra khỏi cửa thì trợ lý đang bước xuống dưới lầu, cầm trong tay tài liệu mà Doãn Minh Tước đã phê duyệt xong rồi đi khỏi. Doãn Minh Tước bước ra từ trong phòng làm việc, dường như là có chút mỏi mệt.

“Em tỉnh rồi đó à?” Doãn Minh Tước dịu dàng cười hỏi, nhìn gương mặt tươi cười của anh, Đào Y Y có chút thất thần, ngơ ngẩn. Doãn Minh Tước nhìn bộ dạng của cô thì không khỏi bật cười, trong mắt có hàng ngàn tia cưng chiều.

“Anh là vì chăm sóc cho tôi nên mới kêu trợ lý mang tài liệu của công ty đến nhà hả? Bây giờ tôi đã không sao rồi, có thể tự chăm sóc cho bản thân mình.” Đào Y Y hồi thần lại rồi nói.

Mình đã nợ anh không biết bao nhiêu, để anh vứt bỏ một cái công ty khổng lồ mà ở nhà chăm sóc cho cô giống như một bảo mẫu, nói thiệt thì nó không ổn tí nào.

“Em đây là muốn đuổi tôi đi hả?”

...