...
Lúc này, rất nhiều người đang đấu giá.
Giá đã từ 17 tỷ giá khởi điểm đã nâng giá lên đến con số trăm tỷ.
Ánh sáng trước mắt Mộc Như Phương như ban ngày, nhưng dường như cái gì cô cũng không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy những khuôn mặt xấu xí, lòng người xấu xí, cô không ngờ được, cô lại rơi vào số mệnh này, điều này khiến cô nhớ lại những ký ức tồi tệ nhất.
Tầm nhìn càng trở nên rõ ràng.
Cô nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở trên lầu hai, dáng người mảnh khảnh quen thuộc kia, Đào Gia Thiên….
Chính là Đào Gia Thiên.
Cơ thể cô vì tâm trạng kích động mà nghiêng về phía trước.
Đào Gia Thiên vậy mà cũng ở đây.
Tất cả những việc này đều là do anh ta làm.
Cô đã nghĩ qua vô số cách nhưng cô không nghĩ đến cách này, anh ta sẽ dùng cách như vậy để hành hạ cô.
Lúc này Mộc Như Phương, giống như một con cá trên thớt, không có sức lực để đấu tranh.
Chỉ có thể để người ta tùy ý xâu xé.
Một người đàn ông với cái bụng to giơ bảng hiệu: “272 tỷ.”
Lập tức, một lớp đá kích động hàng nghìn tầng tầng lớp lớp sóng.
272 tỷ?
Mặc dù, được cho là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, nhưng 272 tỷ, con số này, khiến cả phòng đấu giá rơi vào im lặng.
Có người không cam lòng.
Dẫu sao vẻ đẹp nhân gian này rất hiếm thấy.
Mặc dù người đẹp có ở rất nhiều nơi nhưng loại vật phẩm tuyệt sắc như này, thực sự là có một không hai.
Vị tổng giám đốc ra giá 272 tỷ kia đứng lên, đeo một cái mặt nạ đen, mỉm cười: “Vậy, cảm ơn sự hưởng ứng của các vị, vậy Mã tôi, việc đáng làm thì phải làm.”
“340 triệu.”
Nếu như nói, vị tổng giám đốc Mã lúc nãy ra giá 272 tỷ đã khiến cả khán phòng rơi vào im lặng, vậy, một câu “340 tỷ” lại khiến cả phòng đấu giá xôn xao.
Về nguồn tài chính, những người đến đây đều là không giàu thì quý.
Nhưng tùy tiện dùng 340 tỷ để lấy một người phụ nữ.
Người dẫn chương trình dường như đã ngây người, nhanh chóng phản ứng lại: “Cón có ai trả giá cao hơn không? 340 tỷ lần một, 340 tỷ lần hai, 340 tỷ lần ba, thống nhất mua bán, xị chúc mừng 206 tiên sinh ở phòng bao.”
Chiếc lồng lại được che lại bằng tấm lụa đỏ.
Đúng lúc đó, Mộc Như Phương nhìn lên tầng hai, người đàn ông vừa đưa ra giá 340 tỷ, đeo mặt nạ màu bạc, đó là Đào Gia Thiên.
Cô sẽ không nhận nhầm.
Đối với anh ta, cô mãi mãi không nhận nhầm.
Năm đó, cậu bé hung ác cầm con dao từ từ tiến về phía cô….
Mộc Như Phương bị đưa đến một phòng ngủ, cuối cùng cô cũng được lấy xuống bịt mắt, ngay cả sợi dây trói hai tay cô cũng được nới lỏng, những người này dường như chắc chắn rằng, cô không thể thoát khỏi tường đồng vách sắt này.
Thực sự là như vậy.
Trước của đều là vệ sĩ của Đào Gia Thiên.
Cô không thể chạy ra được.
Cô ngồi trên sofa, đợi Đào Gia Thiên.
Thời gian chỉ về 0h.
Buổi đấu giá này có lẽ kết thúc rồi.
Mười phút sau, trong bầu không khí yên tĩnh, cửa phòng được mở từ bên ngoài, Mộc Như Phương nhìn qua, Đào Gia Thiên đi vào.
Cô đứng dậy.
Đôi mắt của người đàn ông khẽ nheo lại, nở một nụ cười châm biếm: “Từ ngày hôm nay, cô chính là nô lệ của tôi, nếu như cô dám bỏ chạy một lần nữa, tôi sẽ đánh gãy chân cô.”
Sống lưng Mộc Như Phương ớn lạnh: “Anh muốn tôi, tại sao còn phải lãng phí 340 tỷ.”
“Cô vẫn thực sự cho rằng, bản thân mình có thể có giá trị 340 tỷ sao?” Người đàn ông đi qua, bóp cổ họng cô, cô bắt đầu không có cách nào hít thở, Đào Gia Thiên nhìn dàng vẻ đau đớn của cô: “Là giúp cô chạy trốn, đứa bé kia đâu? Người đứng sau cô, rốt cuộc là ai?”
Nhớ đến Nặc Nặc.
Đáy mắt Mộc Như Phương xuất hiện một tia sáng.
Nặc Nặc bây giờ, có lẽ không có chuyện gì.
“Không có ai….chỉ có một mình tôi.” Cô im lặng không nói ra Nặc Nặc đang ở đâu.
...