Chương 274: Chất độc thấu xương, thuốc giải độc


...

Nước S là một nước lớn về kinh tế dầu mỏ, lần này Tô Ngọc Kỳ nhận lời mời đến đây chính là vì lần hợp tác này, đả thông thị trường quốc tế giữa nước S và Trung Quốc.

Cả buổi chiều, đàm phán vui vẻ.

Hợp tác thành công, hai bên ký hợp đồng, Tô Ngọc Kỳ nhìn thoáng qua thời gian, bây giờ nếu đi vừa vặn có thể tranh thủ trở về trước sáng sớm, cho nên từ chối lời mời dự tiệc tối của ngài Tổng thống.

Ngài Tổng thống cũng không lộ vẻ không vui, nhưng dù sao cũng là người ở địa vị cao, rất ít khi bị người khác từ chối.

Tô Ngọc Kỳ chỉ cười nhạt nói: "Vợ của tôi ở nhà đợi tôi, nếu tôi về muộn cô ấy sẽ không vui."

Ngài Tổng thống cười sang sảng: "Nhìn không ra cậu Tô còn là một người chung tình như vậy."

Sau khi Tô Ngọc Kỳ rời đi.

Văn phòng Tổng thống.

"Tổng thống, vì sao ngài muốn lựa chọn Tô thị để hợp tác, Tô Ngọc Kỳ này cũng không giống là một người biết nhượng bộ, lần cạnh tranh này có nhiều công ty như vậy mà."

Tổng thống kín đáo cười cười: "Lựa chọn, đương nhiên phải lựa chọn công ty mạnh nhất thích hợp nhất rồi, vì sao chúng ta phải lùi lại để tiến một bước* chứ?"

"Tổng thống nói phải."

.....

Nhất Hào Hoa Đình.

Ăn cơm tối xong, Cố Nhã Thiển liền bị hai đứa nhóc kéo lên lầu.

"Mẹ, ngày mai có bạn học trong lớp bọn con tổ chức sinh nhật, mẹ thấy con mặc cái váy này có đẹp không?"

Cố Tinh Tinh nhìn cái váy xòe bầu trời sao màu xanh lam đang đặt trên giường trẻ em màu hồng.

Cố Nhã Thiển gật đầu: "Đẹp."

Cô xoa đầu Cố Tinh Tinh.

Cố Tinh Tinh lại vội vàng hỏi Cố Dạ Lê đang ngồi chơi mô hình trước bàn học.

Bạn nhỏ Cố Dạ Lê xoay người, gật đầu.

Chỉ là bạn nhỏ Cố Tinh Tinh có bệnh rối rắm, lại tìm ra cái váy màu hồng cô bé thích nhất từ trong tủ quần áo, gò má trắng nõn xụ xuống.

Cố Nhã Thiển đứng một bên nhìn, nở nụ cười.

Chín giờ tối, Cố Nhã Thiển dẫn Dạ Lê trở về Tĩnh Uyển.

Tắm rửa xong lau tóc, lau khô một nửa, cô nhìn điện thoại, do dự có nên gọi cho anh một cuộc điện thoại không, nhưng anh không chủ động gọi cho mình, có phải chưa bận rộn chuyện công việc xong hay không.

Cố Nhã Thiển cũng không muốn làm phiền anh.

Cứ xoắn xuýt như vậy, mãi đến khi cơn buồn ngủ kéo tới.

Ánh sáng buổi sớm dịu dàng chập chờn.

Người phụ nữ trở mình một cái mơ hồ dụi dụi mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của người đàn ông phóng to trước mắt, hoảng sợ hét lên một tiếng.

Cánh tay dài của người đàn ông ôm lấy eo cô theo thói quen, giọng nói buồn ngủ khàn khàn trầm thấp lên tiếng: “Ừm, ngủ thêm lát nữa.”

"Tô Ngọc Kỳ, anh đến lúc nào thế."

Cô lập tức tỉnh táo nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đàn ông, cọ cọ trước ngực anh, cô phát hiện áo sơ mi của người đàn ông vẫn còn chưa cởi ra, cứ mặc quần áo y như thế mà nằm xuống, áo sơ mi cởi ra ba bốn cúc áo, ngón tay mảnh khảnh của người phụ nữ không yên phận di chuyển.

"Không phải nói ngày mốt mới có thể về sao?"

"Đừng phá." Người nọ vươn tay nắm lấy ngón tay không yên phận của người phụ nữ, cao giọng lên: "Cố Nhã Thiển, nếu em cứ phá như vậy, anh cũng không dám đảm bảo mình có thể khống chế không làm gì đó với em đâu."

Đương nhiên Cố Nhã Thiển biết người này chính là một con sói đói, rụt rụt đầu, nhỏ giọng hừ nói:

"Vệ sĩ của nhà họ Cố cũng quá vô dụng rồi đó, hôm nay em nhất định phải nói một tiếng với anh cả, tăng cường kiểm soát vệ sĩ."

"Được, nếu như vậy anh sẽ không vào được, anh chỉ có thể..." Tô Ngọc Kỳ không có mở to mắt, có lẽ là rất buồn ngủ, giọng nói cũng khàn khàn, nhưng người phụ nữ trong lòng hỏi cái gì, anh đều sẽ trả lời.

Cố Nhã Thiển vểnh tai lên: "Chỉ có thể cái gì?"

"A.." Cô nghiêng má đi, cảm nhận được hơi thở ấm áp của người đàn ông: "Anh đừng hôn chỗ này của em, hôm nay em còn phải đi làm, sẽ bị nhìn thấy đó."

"Nhã Thiển, hôn chào buổi sáng." Tô Ngọc Kỳ mở mắt, kéo chăn tới ôm lấy cô vào lòng, ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô: “Em nói xem, em nợ anh bao nhiêu cái rồi, anh từng nói, như vậy phải có lãi đó.”

"Em còn phải đi làm nữa.. không được hôn cổ của em, không được hôn hai má, không được...." Một tràng không được của người phụ nữ đã bị nụ hôn vừa dài vừa triền miên nuốt chửng.

Con ngươi đen thăm thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm cô, hôn đủ rồi cũng không chịu buông ra, vẫn ôm như trước, ngửi ngửi hương thơm nhàn nhạt trên cổ cô. Tiên Hiệp Hay

Rạng sáng tối hôm qua xuống máy bay, anh vốn muốn trở về Nhất Hào Hoa Đình nghỉ ngơi một chút, nhưng lại phát hiện tràn ngập đầu óc đều là người phụ nữ này, đành phải tránh khỏi tầng tầng vệ sĩ đến Tĩnh Uyển tìm cô.

Người phụ nữ này với anh mà nói, vừa là thuốc độc thấu xương, cũng vừa là thuốc giải.

.....

Sáng sớm gần đây, chỉ cần lúc Cố Nhã Thiển rảnh rỗi cô đều tự mình đưa Dạ Lê đến trường, còn hôm nay, Cố Nhã Thiển cũng không xuống ăn sáng, bảo giúp việc đưa Dạ Lê đến trường.

Dạ Lê đứng ở cửa: "Mẹ, mẹ bị bệnh sao ạ?”

Cố Nhã Thiển nhìn dấu vết mờ mờ tỏ tỏ trên cổ còn có trên mặt mình, dùng phấn khó khăn lắm mới có thể che đi được, cô xấu hổ tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông bây giờ đang ở trong phòng tắm, chỉ có thể nhìn thấy một dáng vẻ mơ hồ xuyên qua kính mờ.

Cô gật đầu, có chút chột dạ không dám mở cửa, cái loại chuyện ‘kim ốc tàng nam’ lần trước trải qua một lần đã đủ khó quên rồi..

"Ừm, hình như mẹ có chút cảm rồi, Dạ Lê đến trường trước được không ~ buổi chiều mẹ sẽ đi đón con."

"Vâng ạ." Sắp đến giờ học rồi, mặc dù Cố Dạ Lê có chút lo lắng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy con đi trước nhé mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe."

Giúp việc trong nhà và Dạ Lê đều đã đi rồi.

Tĩnh Uyển chỉ còn lại hai người Cố Nhã Thiển và Tô Ngọc Kỳ, cô nhanh chóng đi phòng ngủ bên cạnh tắm rửa thay quần áo.

Xuống lầu ăn chút đồ ăn sáng.

Tô Ngọc Kỳ từ trên lầu đi xuống, vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua, trên áo sơ mi màu xám bạc có chút nếp nhăn, nhưng vẫn không che khuất đi vẻ đẹp trai của người đàn ông chút nào, mái tóc chỉ sấy khô một nửa, còn có chút ướt át.

Có chút lộn xộn rơi trên trán.

Mang lại một cảm giác tuấn tú mất trật tự.

Người đàn ông đi đến gần, Cố Nhã Thiển ngửi thấy mùi dầu tắm gội cô thường dùng trên người anh.

Nghĩ đến người đàn ông này dùng cả khăn mặt của cô, gò má có chút nóng bỏng.

"Anh có muốn ăn chút gì không, một lát nữa giúp việc mới trở lại." Người phụ nữ nhỏ giọng lên tiếng, đưa một ly sữa đậu nành tới.

"Không cần, anh tranh thủ trở về thay quần áo, xe dừng ở bên ngoài, em ăn nhanh chút rồi anh đưa em đến CK.

Cố Nhã Thiển nhìn nhìn nhìn giờ, đúng là cũng tới lúc sắp đi làm rồi, mấy ngụm uống hết sạch sữa đậu nành, cô đã thay quần áo xong từ lâu, xách túi lấy một cái khăn lụa sáng màu từ bên trong ra đeo lên.

Xấu hổ buồn bực liếc Tô Ngọc Kỳ một cái.

Đã nói anh đừng hôn cổ và mặt cô rồi, cô đi làm kiểu gì đây?

Mới tháng chín đã quấn khăn lụa đi làm, kỳ lạ bao nhiêu chứ.

.....

Cố Nhã Thiển cũng không tính là hiểu rõ thành phố vân Châu.

Tuy đây là nơi cô ở.

Nhưng trong trí nhớ của cô hai năm này, quen thuộc nhất vẫn chính là New York.

Cho nên cô nhờ anh cả Ôn Định của nhà họ Ôn giúp đỡ, đưa chiếc nhẫn ngọc này đến một tiệm đồ ngọc tốt nhất để sửa chữa.

Tuy không thể hoàn hảo như lúc ban đầu.

Nhưng cũng xem như hoàn chỉnh, dù sao đây cũng là thứ mẹ để lại cho cô.

...