...
Mộc Như Phương đặt tất cả hi vọng lên cuộc điện thoại này.
Cả người cô co lại, như một cánh cung đang uốn cong, đạt đến đỉnh điểm và sắp đứt, tấm lưng gầy gò của cô ấy dựa chặt vào cửa, như đang tìm cảm giác an toàn duy nhất.
Anh ta không vội vàng xâm phạm cô mà hưởng thụ cảm giác con mồi đang vùng vẫy, một người xinh đẹp như vậy, tự nhiên sẽ có một vẻ đẹp hoang dã khó thuần phục, anh ta muốn dùng tiền bạc để làm Mộc Như Phương động lòng.
“ Cô Mộc, cô thử suy nghĩ đi, tiền bạc, trang sức, cô muốn tôi đều có thể cho cô, mỗi tháng chi phiếu 6 tỷ, cộng với một căn biệt thự riêng. Tôi chắc chắn so với người đó càng hào phóng.”
Điện thoại đã gọi đi rồi nhưng vẫn chưa thấy ai trả lời, tay của Mộc Như Phương lần mò trong túi, cảm nhận được điện thoại đã rung rồi.
Đó là, Đào Gia Thiên tắt máy rồi…
Anh ấy tắt máy rồi…
Mộc Như Phương trợn trừng mắt, tối sầm lại, mất đi hi vọng.
“Người đẹp, đêm nay chính là khoảng thời gian đẹp của hai chúng ta, không được lãng phí đâu.”, hắn ta tóm lấy hai tay cô đang vùng vẫy, hôn môi một cái sau đó bắt đầu hôn cổ, Mộc Như Phương quay mặt né tránh, cô không thể hô cứu, giọng cô bị khàn, đã từng bị thương, không thể nói lớn tiếng.
-
Trong phòng tiệc, Đào Gia Thiên đang liếc mắt tìm Mộc Như Phương, cô ta đã chạy đi đâu rồi, vũ hội đã kết thúc mà lại chạy đi lung tung, một chút cũng không để tâm những lời nói của anh.
Điện thoại rung lên, là MNF gọi tới, là Đào Gia Thiên đã đặt cái tên viết tắt này (Mộc Như Phương), đây là điện thoại mà anh đã bảo Diên Phong đưa cho cô, trên điện thoại chỉ có một số liên lạc của anh.
Anh vẫn chưa kịp lên tiếng, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu: “A-”
Là trong phòng tiệc truyền đến.
Đó là một hiện trường hỗn loạn, một thương nhân giàu có mang theo tình nhân đến tham gia yến hội, bị bà vợ biết được liền đến đây làm loạn một trận, thương nhân đó vì giữ thể diện mà tát cho bà vợ một bạt tai yêu cầu bà ta quay về, nhưng bà ta không chịu nghe lời, dường như muốn hai người này mất mặt, chạy theo cô tình nhân đó mà đuổi đánh khắp nơi, khiến bữa tiệc vô cùng hỗn loạn, những tiếng hét đó không phải của mấy người này mà là của mấy cô tiểu thư đứng bên cạnh.
Những cô tiểu thư đó từ nhỏ đã xuất thân tôn quý, đã bao giờ được chứng kiến mấy cảnh tượng đó, từng người hò hét kinh ngạc, sau đó bà vợ kia cầm theo một con dao gọt hoa quả, đuổi theo người tình làm loạn cả bữa tiệc.
Bên Đào Gia Thiên âm thanh hỗn loạn, anh lấy tay che lấy điện thoại: “Mộc Như Phương, Mộc Như Phương, cô có nghe thấy gì không? Đến phòng tiệc, tôi đang ở góc tây nam.”
Đầu dây bên kia không có lời hồi đáp, Đào Gia Thiên nhẫn nại nghe mấy giây, không nghe thấy gì, anh cất giọng cao: “Mộc Như Phương-”
“A, mau tới cứu tôi!”
Điện thoại của Đào Gia Thiên rơi xuống đất, màn hình vỡ nát, đằng sau một người xô lên, cũng chính vì sự va chạm đột ngột này, anh chính mắt nhìn thấy chiếc điện thoại rơi xuống đất, đôi mắt đen chớp chớp lạnh lùng.
Khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ tức giận.
Cô gái đằng sau dường như cũng đã cảm nhận được, cúi đầu run lẩy bẩy: “Tôi.. tôi…”
Bà vợ cầm theo con dao gọt hoa quả đuổi tới: “Con hồ ly tinh đê tiện kia, trốn cái gì mà trốn, hôm nay bà đây nhất định sẽ xử lý mày.”
Lúc này, không khí trong phòng tiệc có gì không đúng lắm.”
Có mấy ông khách đưa mắt ra hiệu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Đào Gia Thiên, sắc mặt lộ rõ vẻ không vui, nhưng không có ai dám tiến lên, trong đầu đang nghĩ, phòng tiệc lớn như vậy, tại sao cô tiểu tam đó cứ nhằm vào phía Đào Gia Thiên mà đụng trúng, cứ trốn đằng sau người không biết thương hoa tiếc ngọc như anh, muốn chết sao?
Một vị tiểu thư nhìn cô tình nhân đó cứ trốn lưng Đào Gia Thiên, vô cùng đố kỵ: “Ai đây vậy, sao cứ trốn sau anh Đào Gia Thiên được, nhìn mà muốn buồn nôn.”
“Vị Đào gia này, bên cạnh mặc dù không có tin đồn tình cảm, nhưng cô cũng nhìn thấy cô gái mà anh ấy dẫn theo chưa, xinh đẹp như tiên nữ, nhưng không phải anh ta đã đính hôn cũng Ngu gia sao? Đàn ông đều như vậy, chỉ có điều người có sắc có tiền có thế…”
Đào Gia Thiên cạy tay cô ta ra: “Cút-”, anh không phải là dạng người thương hoa tiếc ngọc, không phải ai anh cũng để mắt tới, ánh mắt anh nhìn vào chiếc điện thoại dưới đất, anh cắn răng, xoay lưng nhặt nó lên.
“Anh rể, anh rể là anh sao, anh phải cứu em.”, cô gái đó nhìn thấy khuôn mặt chính diện của Đào Gia Thiên, trước đây lúc xông vào là vì nhìn thấy bóng lưng, lúc này lập tức vui mừng nói: “Anh rể-”
...