Chương 272: Đợi đến lúc anh về, cô sẽ nói với anh chuyện dạ lê


...

Nhịp tim của Cố Nhã Thiển hơi tăng tốc, uống ngụm sâm panh, cô lướt qua Kỷ Thần Minh đi đến một bên khác của khu nghỉ ngơi.

Tay nắm chặt điện thoại di động.

Cô đặt nó bên tai, nhẹ nhàng ‘a lô’ một tiếng.

Bên tai ngoài tiếng nói của người đàn ông còn có tiếng gió biển nhè nhẹ.

"Nhã Thiển."

"Vâng."

Đầu bên kia không nói chuyện, chỉ trầm thấp lưu luyến gọi tên cô hết lần này đến lần khác.

Trong lòng Cố Nhã Thiển đã quyết tâm, đợi khi anh trở về, cô sẽ nói với anh, Dạ Lê, là con của cô và anh.

.....

Hợp tác với truyền thông Thâm Lam đã hoàn thành rồi.

Tôn Duệ, Oánh Oánh và Lộ Hà chuẩn bị trở về thành phố Vân Châu, Cố Nhã Thiển bảo bọn họ đi về trước, cô vẫn còn chuyện riêng chưa xử lý xong.

Ngoài muốn tìm Lưu Chấn Khang hỏi rõ chữ ‘Diên’ trên nhẫn ngọc thể hiện điều gì, cô còn muốn đi gặp Mộc Như Phương, nhưng cô làm thế nào cũng không liên lạc được với Mộc Như Phương.

Ngày kết hôn của Mộc Như Phương đã đến gần rồi, chi tiết của áo cưới đã làm xong, người của tiệm áo cưới liên lạc với Mộc Như Phương và Cao Hằng kia, nhưng Cao Hằng chỉ nói muộn một chút sẽ đến.

Nhưng tận bây giờ vẫn chưa đến.

Vấn đề là từ lần trước gặp mặt nhau, Mộc Như Phương đi ra ngoài đã không về nữa, chỉ gửi cho cô một tin nhắn đơn giản nói là gặp bạn. Sau đó, không có sau đó.

Mười giờ sáng.

Cố Nhã Thiển bắt xe đến tập đoàn Vạn Thành.

Đây là công ty của Cao Hằng.

Quy mô không lớn, nhưng quản lý vận hành không tệ.

Đi vào đại sảnh, Cố Nhã Thiển lập tức bước tới quầy lễ tân: "Tôi tìm Tổng Giám đốc Cao của các người.”

"Chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?" Lễ tân đánh giá Cố Nhã Thiển, tuy rằng không có hẹn trước, nhưng cũng không dám chậm trễ: "Xin cô đợi một lát, tôi gọi một cuộc điện thoại."

Cố Nhã Thiển đợi ở khu nghỉ ngơi mười phút, quản lý lễ tân đi đến: “Cô Cố, mời đi theo tôi.”

Trong phòng làm việc.

Cao Hằng chỉ biết là có một cô Cố tìm ông ta, nhưng không ngờ tới lại là Cố Nhã Thiển, lập tức đứng lên nói: "Thì ra là cô tư Cố sao, khách quý khách quý, mời ngồi mời ngồi."

Cố Nhã Thiển nhìn một cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh Cao Hằng, bụng tròn vo, rõ ràng là có thai, cô gái trẻ tuổi kia cũng đang nhìn cô, ánh mắt mang theo sự cảnh giác.

Cao Hằng đứng lên: "Cô tư Cố, sao cô lại đến đây."

Cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh Cao Hằng rất biết thăm dò ý tứ của người khác qua lời nói và sắc mặt, nhận thấy giọng điệu của Cao Hằng thay đổi, lập tức thu lại ánh mắt cảnh giác, dịu dàng nói: "Chồng à, nếu anh có khách quý đến, vậy em đi về trước đây."

Cao Hằng gật đầu bảo trợ lý đưa cô ta về.

Sau đó đi vài bước đến trước mặt Cố Nhã Thiển: "Cô tư Cố, mời ngồi, mời ngồi."

Cô cũng không ngồi xuống, khẽ nhíu mày: "Tổng Giám đốc Cao, tôi đến đây là để hỏi thử, áo cưới tôi thiết kế lúc trước đã làm xong, khi nào thì cô Mộc đến thử vậy." Vẻ mặt của Cao Hằng có chút thay đổi: “Cô Cố, áo cưới chúng tôi đặt lần trước cứ hủy đi.”

"Ồ, vì sao vậy?"

Thật ra Cố Nhã Thiển cũng có chút ngoài ý muốn, tuy rằng quy mô của tập đoàn Vạn Thành cũng không lớn, nhưng lợi nhuận cũng không thấp, Cao Hằng dù sao cũng là một Tổng Giám đốc, nếu sắp kết hôn rồi, sẽ không làm ra chuyện khoa trương bao nuôi vợ hai lại còn mang thai thế này.

Dù sao ảnh hưởng cũng không nhỏ.

Dám công khai đến toàn bộ công ty đều biết thế này, chứng tỏ...

Cao Hằng hít một hơi: "Cô tư Cố à, tôi cũng không lừa cô, hôn ước của tôi và Mộc Như Phương, đã hủy bỏ rồi."

Trên khuôn mặt bình tĩnh của người phụ nữ xuất hiện một khe hở, thoáng ngớ ra.

Cao Hằng cũng không dám giấu diếm, dù sao đối phương cũng là cô tư của nhà họ Cố.

"Mộc Như Phương kia ấy thật ra là người tình của thái tử nhà họ Đào kia, phụ nữ có dáng vẻ xinh đẹp không nhiều, nhưng xinh đẹp hiếm thấy giống như cô ấy cũng là lần đầu tiên tôi gặp, nửa năm trước có một buổi gặp mặt, tôi uống nhiều, dù sao nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, sao có thể không có chút suy nghĩ gì trong đầu được, cho nên muốn đùa giỡn một chút, ai mà ngờ, cô ấy là người phụ nữ mà thái tử nhà họ Đào dẫn đến, lúc ấy tôi bị dọa đến cả người đều là mồ hôi lạnh. Nhưng mà ai ngờ thái tử nhà họ Đào lại tặng Mộc Như Phương cho tôi... Mặc dù tôi có sắc tâm, nhưng tôi cũng không dám muốn mà, nhưng đây là thái tử của nhà họ Đào tặng, tôi cũng không dám từ chối...”

.....

Cố Nhã Thiển đi ra khỏi Vạn Thành.

Cô nhắm nhắm mắt, có chút mệt mỏi, Cao Hằng nói rất nhiều với cô, nhưng tin tức có tác dụng lại không nhiều lắm, cô vẫn không có cách liên lạc với Mộc Như Phương như trước.

Cô chỉ biết được từ trong miệng Cao Hằng, một tháng trước đã không thấy Mộc Như Phương đâu.

Chặn lại một chiếc xe, tài xế hỏi cô muốn đi đâu.

Cố Nhã Thiển cũng không biết mình muốn đi đâu, bèn nói: "Đi dạo dọc theo xung quanh đây đi."

Tài xế cũng vui vẻ đến nhàn rỗi, chạy vài vòng ở xung quanh, lúc này Cố Nhã Thiển mới bình tĩnh mở miệng: “Đi cao ốc Đào thị.”

Lễ tân nói Tổng Giám đốc Đào không gặp khách.

Nếu Cố Nhã Thiển đã đến đây thì sẽ không rời đi dễ dàng như vậy, cô chỉ bảo lễ tân nói ba chữ ‘Cố Thành Thái’.

Dù sao ở giới kinh doanh, ba chữ ‘Cố Thành Thái’ này cũng rất có tác dụng, tuy còn kém hơn anh cả, nhưng bình thường anh cả sẽ không tự mình tiếp khách.

Trợ lý ở đầu bên kia có chút do dự, không dám khinh nhờn, tiếp lời đi báo cáo, năm phút sau lễ tân dẫn Cố Nhã Thiển đi đến trước cửa phòng làm việc của Tổng Giám đốc.

Trợ lý nhìn thấy cô: "Xin hỏi cô là.."

"Tôi là người thay mặt Tổng Giám đốc Cố đến đây, hơn nữa, tôi tin Tổng Giám đốc Đào của các người chắc chắn có quen tôi. Nếu các người còn có vấn đề gì, có thể đi liên lạc với CK kiểm tra."

"Vâng." Trợ lý thấy Cố Nhã Thiển mặc tây trang nữ sĩ đắt tiền, khí chất lành lạnh thì có chút do dự, gõ gõ cửa dẫn cô đi vào.

Nhìn cũng không giống với mấy cô chủ nhà giàu dùng đủ mọi cách để đến công ty theo đuổi Tổng Giám đốc Đào.

Phòng làm việc rất lớn, lớn chừng một sân bóng rổ, bố trí có các loại thiết bị giải trí như bàn bi-da, còn có một kệ sách cầu thang xoắn ốc rất lớn.

Nhưng ấn tượng đầu tiên của hai màu đen xám phối hợp với nhau là đem lại một cảm giác vừa xa xỉ vừa áp lực.

Nặng nề mà chán ghét.

Cho dù có một cửa sổ sát đất rất lớn, nhưng ánh sáng lại giống như bị ngăn cách vậy.

Đào Gia Thiên đang gọi điện thoại, nâng mắt lên nhìn Cố Nhã Thiển, cười cười, giọng nói lơ dãng lười nhác mang theo ý châm chọc: “Không trò chuyện nữa, bên tôi có khách quý đến.”

Giọng nói cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘khách quý’ kia.

Đào Gia Thiên cúp điện thoại, nhìn thoáng qua trợ lý đang đi vào.

Đỉnh đầu của trợ lý bị một trận áp lực đè lên, anh ta gật đầu, lúc rời đi còn nhìn thoáng qua người phụ nữ sống lưng thẳng tắp mang hơi thở thanh nhã kia, trong lòng suy xét cuối cùng người phụ nữ này có lai lịch gì, lại có thể khiến trong miệng Tổng Giám đốc Đào nói ra hai chữ ‘khách quý’.

Trong phòng làm việc vừa yên tĩnh vừa nặng nề.

Đào Gia Thiên ngồi trước bàn làm việc, trên khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo mang theo nụ cười lạnh lùng trong suốt: "Cô tư Cố, đúng thật là khách quý mà."

Anh ta không hỏi cô.

Không hỏi vì sao cô đến đây, tìm anh ta làm gì.

Chỉ là hơi thở mạnh mẽ trên người kia khiến Cố Nhã Thiển cảm thấy áp bức một trận, nhất là bàn làm việc của anh ta là một nơi khuất bóng, cả người âm u giống như A Tu La đến từ địa ngục, tuấn tú kiêu ngạo nhưng khó đoán, làm xuất hiện một cảm giác như xã hội đen.

Cảm giác người đàn ông này đem lại cho cô chính là nguy hiểm.

Cực kỳ nguy hiểm.

...