...
Bởi vậy yêu cầu của Mộc Như Phương vào giờ phút này.
Hai người im lặng suy nghĩ.
Đã vượt quá phạm vi quản lý của bọn họ rồi.
"Cô Mộc, xin cô đợi một lúc để bọn tôi hỏi thử xem sao.”
Trước giờ Mộc Như Phương chưa từng lo lắng như thế, lòng cô nóng như lửa đốt vậy, giọng nói của người làm vang vọng bên tai.
Nặc Nặc bị bệnh tim, đến nay vẫn chưa làm phẫu thuật, bây giờ bị ngất đi thế này thì tuyệt đối không phải là vấn đề bình thường, Mộc Như Phương nghĩ ngợi rất nhiều, không biết Nặc Nặc có uống thuốc đúng theo lời bác sĩ dặn không.
Hay là...
Thuốc đó đã không còn tác dụng nữa.
Suy nghĩ này xâm nhập vào đầu óc cô.
Gần như làm cô sụp đổ.
Nếu như nói trên thế giới này có người duy nhất chống đỡ được quãng đời tàn tạ còn lại của cô thì đó chính là Nặc Nặc, đứa con gái của mình.
Hy vọng duy nhất của cô trên thế giới vụn vỡ lạnh lẽo này.
Mộc Như Phương nín thở.
Cô đang đợi ám vệ gọi điện cho Đào Gia Thiên.
Nhưng cô nghĩ nhiểu rồi.
Bởi vì ám vệ liếc mắt nhìn nhau rồi nói với Mộc Như Phương: "Cô Mộc, ngoài này lạnh lắm, cô vào nhà đợi đi."
Hiện giờ Mộc Như Phương làm gì còn tâm trạng này.
"Phiền cậu đưa điện thoại của tôi cho tôi, tôi muốn gọi cho anh Đào."
Giờ phút này trong đầu cô chỉ còn Nặc Nặc mà thôi, mấy người đó không đưa con gái cô vào bệnh viện, cô không muốn để bác sĩ gia đình gì đến khám cho con bé, bệnh của Nặc Nặc, bác sĩ gia đình chữa sao hết kia chứ.
Ám vệ vốn hơi do dự.
Vì bọn họ biết, tối qua Diên Phong gặp chuyện, bây giờ anh Đào đang không vui, lại thêm nay là mùng một nữa, nếu tùy tiện cho anh Đào vào lúc này, sợ là...
Nhưng ám vệ nhìn vành mắt đỏ hoe của Mộc Như Phương, những giọt lệ óng ánh vương trên khóe mi, do dự một chốc rồi lại mềm lòng.
Mộc Như Phương nhận lấy điện thoại, cuống quýt gọi cho Đào Gia Thiên.
Gọi hai cuộc không có ai bắt máy.
Mộc Như Phương cắn răng, gọi cuộc thứ ba.
Có người nghe máy, nhưng không phải là giọng nói của Đào Gia Thiên.
Mà là giọng một người phụ nữ.
Sắc mặt Mộc Như Phương thoắt cái đã trắng bệch, lông mi run rẩy, siêt chặt điện thoại trong tay, dường như đến sức để cầm điện thoại cũng không có vậy.
"Alô."
Người bắt máy là Thư Vọng Vũ.
Mộc Như Phương cắn môi, ngọn gió đêm thổi qua, lạnh thấu xương, cô mặc áo khoác mỏng manh đứng trước cửa biệt thự, tóc tai hơi rối rũ xuống trên vai, trông có phần nhếch nhác.
Có một loại cảm xúc trào dâng trong đáy lòng.
Bên đầu dây kia, Thư Vọng Vũ hỏi mấy câu liền.
Mộc Như Phương hé miệng muốn nói điều gì, nhưng chẳng thốt ra nổi câu nào, cô cứ nghĩ không có ai nghe cuộc điện thoại của mình, nhưng nào ngờ, thật sự có người bắt máy, thật sự có người bắt máy, nhưng lại như vậy.
Đã là như vậy thì không bằng…
Không gọi thì hơn.
Miễn cho tự chuốc lấy nhục.
Cuối cùng cô cũng tắt máy, điện thoại này thuộc về cô, lúc đầu Diên Phong chuẩn bị nó cho cô, bên trong chỉ lưu mỗi số Đào Gia Thiên, nhưng bình thường cô chẳng mấy khi đụng đến, lần trước đưa cho cô là bởi vì phải đi dự tiệc.
Bình thường, điện thoại chẳng đem lại lợi ích gì cho cô cả, bởi thế cô mới đưa nó cho ám vệ giữ.
Cô không có cách nào liên lạc với thế giới ngoài kia được nữa.
Cho dù có giữ điện thoại bên mình cũng nào có ích lợi gì đâu.
Mộc Như Phương đưa điện thoại lại cho ám vệ, cô tựa như biến thành người khác vậy, khi nãy cặp mắt ấy còn lấp lánh rồi trở nên lo lắng, mà bây giờ đã chết lặng.
Ám vệ thầm thấy lo lắng, ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt, ai cũng nói người đẹp ở xương chứ không phải ở da, nhan sắc xinh đẹp không có gì để bắt bẻ này, vẻ đẹp tỏa ra từ trong xương cốt, đến giờ khắc này lại nhợt nhạt yếu đuối đến vậy.
Hai ám vệ nọ cứ nghĩ rằng, cuộc gọi lúc này, anh Đào đã từ chối yêu cầu của Mộc Như Phương cơ chứ.
Mộc Như Phương quay người vào phòng ngủ, cảm giác bất lực lan tỏa toàn thân.
Không biết từ lúc nào mà nước mắt đã lăn dài trên gương mặt.
Cô thật vô dụng, đến Nặc Nặc mà cũng không được gặp.
Trong nhà họ Đào.
Dưới lầu, bà lớn Đào cười tươi: "Như Thấm, con có lòng rồi."
Gương mặt Tống Như Thấm đên là tươi tắn: "Mẹ nói gì vậy chứ."
Tống Như Thấm chuẩn bị riêng căn nhà theo kiểu Tây ở khoảng đất trống phía sau biệt thự cho bà lớn Đào ở, nhà kính ngập tràn ánh sáng mặt trời, thực vật xanh tốt uốn quanh, bà đã cho người dọn dẹp từ sớm, hồi trẻ bà lớn Đào đã theo ông lớn Đào chiến đấu trong giới kinh doanh, là một người phụ nữ mạnh mẽ, lúc cần mềm yếu thì mềm yếu, bởi vậy cả đời này của ông lớn cũng chỉ có mình bà mà thôi.
Thủ đoạn như bà, vừa liếc mắt đã biết Tống Như Thấm đang nghĩ gì.
Bà lớn Đào tóc tai bạc trắng, chải chuốt gọn gàng, mặc bộ sườn xám xanh đen in hoa, bà nở nụ cười, mặc dù hiểu suy nghĩ của Tống Như Thấm nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mà nói nói Đào Kiệt: "Đã lâu rồi mẹ chưa về nhà, lần này về mới thấy thành phố Hải Châu thay đổi nhiều thật."
Mí Tống Như Thấm giựt giựt.
Đào Kiệt cười cười: "Mẹ nói phải ạ."
Bà lớn Đào nâng tách trà lên, nhấp hai ngụm, làm ra vẻ lơ đãng hỏi: "Con gái nhà họ Thư đâu? Khi nãy không phải vẫn ở đây à?"
Tống Như Thấm ngoắc tay gọi người làm: "Vọng Vũ đâu?"
Người làm lập tức lên lầu tìm kiếm.
Thư Vọng Vũ ở trong phòng ngủ của Đào Gia Thiên, cô ta đặt điện thoại của anh xuống, nghe tiếng người làm gọi mình "Cô Thư ơi." ngoài kia bèn lập tức ra ngay, trước khi đi còn liếc mắt nhìn điện thoại.
Lại nhìn vào nhà tắm.
Đào Gia Thiên đang tắm rửa.
Thư Vọng Vũ lại cầm điện thoại lên, cô ta biết Đào Gia Thiên không thích người khác đụng vô đồ của mình, khi nãy điện thoại của anh đổ chuông, số điện thoại lạ.
Chỉ là một dãy số mà thôi.
Nhưng mà, bởi vì là một dãy số.
Mới làm Thư Vọng Vũ nghi ngờ.
Người có thân phận như Đào Gia Thiên thì căn bản sẽ không bị bất cứ số lạ nào quấy rầy, đã có khách VIP chặn lại hết rồi, nhưng mà dãy số bình thường như vậy lại gọi cho anh.
Có thể không làm cô ta kinh ngạc hay sao?
Thử ba bốn lần.
Từ sinh nhật Đào Gia Thiên đến mật mã anh ấy hay dùng.
Đều đã nhập thử một lần.
Nhưng đều không đúng.
Thư Vọng Vũ thấy hoang mang.
Nếu Đào Gia Thiên phát hiện có người đụng vô điện thoại của anh, nghe cuộc gọi đến của anh nhất định sẽ không vui.
Thư Vọng Vũ thử kết hợp ngày sinh của Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương để nhập vào.
Thật không ngờ lại mở được.
Lòng đố kị bốc lên ngùn ngụt trong tim cô ta ngay tức khắc.
Mật mã mở khóa điện thoại của Đào Gia Thiên thật sự lại là ngày sinh của hai người bọn họ.
Thư Vọng Vũ cắn răng, cơn ghen bùng lên trong ánh mắt cô ta, anh ấy mất đi ký ức rồi.
Bởi vậy không biết được dãy số này có ý nghĩa là gì.
Chỉ có điều đã dùng lâu rồi mới thuận tay mà thôi.
Cô nhanh chóng xóa lịch sử cuộc gọi này, nghe thấy người hầu lên tiếng gọi mình gọi cửa, rồi lướt mắt nhìn về phía nhà tắm lần nữa, sau đó đặt điện thoại về chỗ cũ, lập tức đi ra ngoài.
...