Chương 150


...

Cố Uyên muốn rút tay mình ra, xung quanh có không ít người đi xem phim lui tới, không ít người đặt ánh mắt lên người bọn họ: "Cái đó, ngài Tô, anh buông tay trước được không.."

Người đàn ông vươn tay, lấy đồ buộc tóc của người phụ nữ xuống, một đầu tóc dài màu đen có chút lộn xộn rũ xuống bên vai: "Không được búi tóc như vậy ở bên ngoài, cũng không phải học sinh cấp ba."

Cố Uyên chải chải tóc: "Không đẹp sao?"

Tô Ngọc Kỳ ngẩng đầu lên, mơ hồ ‘ừ’ một tiếng.

"Tiêu Tuyết nói tôi như thế rất có vẻ trẻ tuổi mà." Cố Uyên vén sợi tóc ra sau tai, bởi vì đã búi tóc gần cả ngày rồi, xõa tóc ra cũng không mềm mại chút nào.

"Thẩm mỹ của đàn ông và phụ nữ có thể giống nhau sao? Hơn nữa, Tiêu Tuyết nói cái gì cô cũng tin à? Người phụ nữ kia một năm đổi mười mấy người bạn trai, cô xác định muốn tin tưởng thẩm mỹ của cô ta?" Tô Ngọc Kỳ cũng không muốn thừa nhận dáng vẻ của cô thế này rất ngoan, vừa ngoan ngoãn vừa sạch sẽ, ngoan ngoãn đến mức làm anh xuất hiện một loại xúc động muốn tìm một nơi không người làm cô.

Nhẫn nhịn xúc động bỏ dây buộc tóc của người phụ nữ vào túi áo bành tô, nhìn xuống cô từ trên cao: “Hơn nữa, phát sốt vừa mới khỏi thì phải thành thật ở trong nhà đi.”

"Ngọc Kỳ....” Cửa toilet mở ra, Tống Ánh San đi tới, lúc cô ta nhìn thấy Cố Uyên thì khẽ ngạc nhiên, khóe môi vẫn giữ nụ cười như cũ đi tới trước một bước: "Cô Lưu cũng ở đây à, đến xem phim điện ảnh sao? Thật trùng hợp."

Cố Uyên rũ mắt, che đi u ám nơi đáy mắt, quả nhiên, anh tới đây với Tống Ánh San.

Cô cố gắng khẽ nở nụ cười: "Ừ, thật trùng hợp."

Tống Ánh San khoác tay lên tay Tô Ngọc Kỳ, giống như không để sự tồn tại của Cố Uyên vào mắt chút nào, nhìn Cố Uyên nói: "Cô Lưu, cô xem ở phòng số mấy, chúng ta cùng nhau đi qua."

"À, không cần đâu.. Tôi đi toilet, hai người cứ đi xem trước đi." Cố Uyên gần như là trốn tránh đi về phía trước, đi đến trước cửa toilet, đẩy cửa đi vào trong.

Ở trước mặt Tống Ánh San, cô có một loại..

Dáng vẻ ân ái gắn bó của hai người, đem lại cho Cố Uyên một cảm giác không thể thở nổi, rõ ràng cô mới là bà Tô, nhưng nhìn thấy người đàn ông kia yêu thương người phụ nữ khác trước mặt mình, cô giống như là một thằng hề vậy.

Anh dẫn Tống Ánh San đi xem phim, anh cũng sẽ giống như một bạn trai bình thường không có dáng vẻ lạnh lùng hung dữ, đối với Tống Ánh San sẽ có một loại cảm giác dịu dàng của bạn trai mới có.

Cô mở vòi nước, vốc một nắm nước hất lên mặt mình.

Trong nháy mắt này, Cố Uyên nghĩ tới mẹ của mình, Cố Thanh Chi.

Người phụ nữ dịu dàng tốt bụng, mang theo cảm giác cao quý từ trong xương kia, lúc dẫn cô còn nhỏ đi ra khỏi nhà họ Lưu, không hề quay đầu lại.

Mẹ của cô rất thích Lưu Chấn Khang, người đàn ông được cô gọi là ba kia, nhưng mà sau này, có thích đến mức nào cũng quân lính tan rã trước mặt người đến sau Trần Quân Mai kia.

Bởi vì không chiếm được tình yêu của người đàn ông kia, cho nên không có danh phận bà Lưu.

Không có tình yêu của đàn ông, cho nên, cái gì cũng không có ý nghĩ.

Trước khi Cố Thanh Chi nhắm mắt, đã nói với Cố Uyên một câu, vĩnh viễn không cần thích ai, không cần thích người đàn ông của mình.

Bởi vì như thế, người khổ sở chỉ có mình mà thôi.

.....

"Ngọc Kỳ, cảm ơn hôm nay anh đã đến đây với em." Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Tống Ánh San lộ ra nụ cười, khoác lên cánh tay của người đàn ông.

"Giữa chúng ta, không cần khách sáo vậy đâu." Tô Ngọc Kỳ không dấu vết nâng tay lên, làm động tác cầm thuốc, rút cánh tay ra khỏi tay Tống Ánh San, đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng hút một hơi, dưới mũi thở ra sương khói màu trắng: "Ánh San, em vào xem trước đi, bạn của em đã ở bên trong rồi, anh ở đây hút điếu thuốc."

"Được." Tống Ánh San đứng tại chỗ mãi không đi, khóe môi cô ta vẫn giữ nụ cười xinh đẹp như trước: "Ngọc Kỳ, anh vẫn chưa ăn cơm đúng không, đều tại em, anh đến đây xem phim với em và Như Vãn, cơm tối vẫn chưa ăn, chưa đến một giờ nữa phim sẽ chiếu xong rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."

Tô Ngọc Kỳ nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ: "Em đi ăn với bạn mình đi, anh sẽ không đi, còn có việc."

Bị từ chối, sắc mặt tươi cười của Tống Ánh San cứng lại một chút, đọng lại khóe môi: “Được, vậy em đi vào trước đây.”

Tô Ngọc Kỳ nhìn thoáng qua tin nhắn trên màn hình điện thoại, là của Tô Vân Thâm: “Lão Tam, đợi lát nữa đưa Như Vãn về giúp anh, giữa chừng anh có việc, bị ông nội gọi lại, thật sự không thể đi được.”

Ngón tay người đàn ông gõ mấy cái: "Tự mình hẹn gặp con gái, không chịu đến còn lôi em ra? Bây giờ lại còn tự đi luôn."

"Hạng mục với Âu Tư xuất hiện vấn đề, xảy ra tai nạn chết người, có lẽ đêm nay anh phải suốt đêm bay về.”

Tô Ngọc Kỳ cau mày, gọi điện thoại qua, vừa nối máy đã hỏi: "Sao lại thế này."

Tô Vân Thâm nói: "Không biết, còn đang điều tra, anh sẽ bay chuyến bay sớm qua đó, hình như rất phiền phức, VK và Âu Tư vẫn hợp tác rất tốt, bạn già đã rất nhiều năm, lúc sáng nay đột nhiên nhận được điện thoại, sau hạng mục hợp tác làm mất mạng người, anh phải lập tức bay qua đó.”

"Ừ, có chuyện gì thì liên lạc với em."

"Được." Tô Vân Thâm nói: "Đưa Như Vãn về giúp anh, khó khăn lắm mới hẹn được con gái người ta ra xem phim, cuối cùng lại cho người ta leo cây."

"Được, em biết rồi, lát nữa em sẽ bảo Hoàng Hưng đến đưa người về."

Tô Vân Thâm trêu ghẹo nói: "Sao vậy, giữ khoảng cách với phụ nữ sao, ôi, là sợ bị em dâu phát hiện à, em dâu dịu dàng yếu ớt, có lẽ nhìn thấy em lui tới với người phụ nữ khác cũng sẽ không phát cáu đâu."

Sao Tô Vân Thâm có thể không biết được, đứa em trai này của anh ta, có quan hệ không cạn với Tống Ánh San kia, vì cưới người phụ nữ đó đã cứng rắn với ông nội không chỉ lần một lần hai.

Tuy rằng người ở nước Mĩ xa xôi, nhưng anh ta cũng đã gặp Tống Ánh San kia trên màn hình mấy lần.

Tô Ngọc Kỳ gọi một cuộc điện thoại cho Hoàng Hưng, dặn dò một chút, bảo Hoàng Hưng đưa Tống Ánh San và Ôn Như Vãn về, sau đó lái xe đi.

.....

Xem phim xong.

Cố Uyên bị Tiêu Tuyết dẫn đến phố ăn vặt.

Ngôi sao lớn đeo khẩu trang thật dày, người xung quanh cũng không có nhìn ra, nhưng cũng có không ít ánh mắt nhìn tới, dù sao cũng là buổi tối, mang khẩu trang thì chưa nói, còn đeo cả kính râm rõ ràng có chút... hoặc là có bệnh hoặc là hóa trang.

Dừng lại ở một quán ăn thoạt nhìn rất sạch sẽ, ngồi xuống một bàn ở gần góc, Tiêu Tuyết gọi một ít món nướng phụ, đưa menu cho Sở Vận, Sở Vận đưa cho cô ấy nhìn một chút, Tiêu Tuyết lại gọi chút đồ ăn, cô ấy biết khẩu vị của Cố Uyên, không ăn cay, thích ngọt, lại gọi sườn xào chua ngọt Cố Uyên thích.

Cố Uyên gọi một bát mì.

Đồ ăn nhanh chóng được lên bàn, Tiêu Tuyết ăn một xâu đồ nướng, bị cay đến thè đầu lưỡi ra, cô ấy lập tức mở một chai bia uống một ngụm.

Sở Vận nhìn thấy dáng vẻ cầm bình uống rượu của Tiêu Tuyết, chống má chậc chậc một tiếng, nhỏ giọng nói: "Nếu bị chó săn chụp được, chắc chắn cậu sẽ được lên đầu bảng, ngôi sao lớn suýt nữa bị cấm diễn vừa mới làm việc lại uống rượu vào đêm khuya? Là thất tình mượn rượu hay là...”

Cố Uyên cười cười.

Tiêu Tuyết lạnh lùng nói: "Kịch bản không tệ đấy biên kịch Sở, có muốn uống một ly không."

"Không cần, tự cậu uống đi."

Ánh mắt của Tiêu Tuyết dừng ở trên người Cố Uyên, Cố Uyên xua tay, Tiêu Tuyết u oán nói: "Mấy người cách cậu nói bạn thân, rút dao tương trợ gì đó đâu, uống rượu cũng không chịu uống, có lẽ lúc rút dao người đã sớm chạy mất rồi."

Cố Uyên ăn một bát mì, cũng đã rất no rồi.

Tửu lượng của Tiêu Tuyết rất tốt, lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm luyện ra được, ăn ăn cơm xong, người phụ nữ yêu kiều nằm sấp trên bàn, lười biếng nói: "Các cậu nói xem, tới có nên đi câu một đại gia không."

Sở Vận gật đầu: "Hiếm thấy cậu giác ngộ thế này."

"Các cậu nói xem, ở thành phố Hải Châu, còn có ai còn trâu bò hơn Tô Ngọc Kỳ không?" Tiêu Tuyết nhớ đến lần trước bị Tống Ánh San tính kế một lần, suýt chút đã bị cấm diễn.

Cố Uyên nghĩ nghĩ, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được, trong ấn tượng, hình như Tô Ngọc Kỳ là nhân vật lớn đứng đầu thành phố Hải Châu, nhìn Sở Vận, Sở Vận suy nghĩ vài giây: "Hình như thật sự không có ai trâu bò như chồng của Thanh Vũ nhỉ."

Tiêu Tuyết than vãn.

Sở Vận rủ cằm, giọng điệu sâu xa: "Nhà họ Đào rất lợi hại đó, nhưng mà thái tử của nhà họ Đào có Như Phương rồi, hơn nữa tớ không cho rằng cậu có thể quyến rũ thái tử của nhà họ Đào, dù sao thái tử Đào cũng đã nhìn quen khuôn mặt của Như Phương rồi, có lẽ nhìn chúng ta đều là đồ vật phàm tục mà thôi.”

Tiêu Tuyết lại uống một ngụm rượu: "Ngoài Tô Ngọc Kỳ và Đào Gia Thiên thì sao? Thành phố Hải Châu lớn như vậy mà không còn ai sao?"

"Có chứ, nhưng mà giá trị nhan sắc không đủ dáng vẻ không đẹp trai, không đủ kéo dài không đủ mạnh ngắn nhỏ không có sức, nữ vương của chúng ta cũng chướng mắt có phải không."

Tiêu Tuyết nhếch đôi môi đỏ mọng: "Vậy cũng đúng."

......

Cố Uyên trở lại biệt thự Ngân Phong đã là mười giờ hai mươi tối rồi.

Cô vừa thay giày vừa lấy điện thoại ra, mở nhóm zalo với Tiêu Tuyết và Sở Vận gửi vào một tin nhắn: "Tớ về đến nhà rồi."

Thay giày xong, Cố Uyên cởi áo bành tô ra, ôm áo bành tô đi lên lầu, vú Trương ngồi trong phòng khách đan áo len, nhìn thấy Cố Uyên: "Bà chủ, cô về rồi, trong phòng bếp có nấu canh gà, tôi đều vớt dầu đi hết rồi, rất ngon miệng."

Cố Uyên thật sự là ăn không vô: "Đêm nay tôi ăn rất nhiều với bạn bè ở bên ngoài rồi, ngày mai rồi hẳn uống, vú Trương vú cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

"Vâng."

Cố Uyên đứng ở cửa phòng ngủ, đang chuẩn bị đẩy cửa ra đi vào thì chợt nghe thấy một tiếng động, cô quay mặt sang, nhìn thấy cửa phòng làm việc mở ra, Tô Ngọc Kỳ đứng ở trước cửa phòng làm việc.

"Ngài Tô."

Tô Ngọc Kỳ đi tới, ngửi thấy bên trong không khí có mùi rượu nhàn nhạt, anh cúi cúi người xuống, có chút không vui nói: "Uống rượu?"

Người phụ nữ này, bị sốt còn dám uống rượu.

Cố Uyên lắc đầu: "Tôi không có."

Cô nhìn vào mắt người đàn ông, còn rất nghiêm túc gật đầu: "Tôi không uống rượu, là Tiểu Tuyết uống, cô ấy uống một chai bia, tôi ngồi cùng với cô ấy, trên người có lẽ có mùi rượu?"

"Ồ?" Ánh sáng trong đáy mắt người đàn ông chớp tối, cúi đầu ngón tay nâng cằm người phụ nữ lên, sau đó hôn xuống, cẩn thận hôn đôi môi của cô, cảm nhận được hô hấp của cô đang run rẩy, tay kia thì đẩy cửa ra đỡ thắt lưng của cô ôm cô đi vào phòng ngủ, trực tiếp đè cô lên cửa, kéo mông của cô nâng cao lên.

Đầu lưỡi đảo qua mỗi một góc môi răng của người phụ nữ, răng cắn nhẹ lên đầu lưỡi của cô, thật sự không có hương vị rượu, lại hôn cô thêm nửa phút, sau đó mới buông cô ra.

Vì tư thế và độ cao như thế, Cố Uyên thở dốc không thể không đỏ mặt ôm lấy bờ vai của anh, nếu không mình sẽ ngã xuống, người đàn ông chỉ ôm cô bằng một tay, sức lực rất lớn, gần như nâng cả người cô lên không, đôi chân thon dài không thể không ôm lấy thắt lưng của anh.

Tô Ngọc Kỳ hơi ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi tròng mắt đen sáng quắc: "Lưu Thanh Vũ, nếu ngày mai tôi bị cảm cô phải chịu trách nhiệm đó."

Cố Uyên nhớ tới lúc tối người đàn ông này còn đi xem phim với Tống Ánh Sang, trong lòng có chút cảm giác chua xót, nhìn màu sắc trong đáy mắt anh, nghĩ đến người đàn ông này vừa mới điên cuồng hôn cô, mím mím môi: "Là anh muốn hôn."

"Ý của cô là, bị cảm phát sốt cũng là tôi đáng đời sao?" Giờ phút này, tầm mắt của Tô Ngọc Kỳ đúng lúc ngang bằng với ngực của người phụ nữ, anh kéo mông cô nâng cao lên, cách áo lông, cắn lên ngực người phụ nữ một cái.

Cả người Cố Uyên không nhịn được run rẩy.

Thân thể khẽ co rút.

Hình như là cô biết anh muốn làm gì, nghĩ đến lúc buổi tối anh còn xem phim với Tống Ánh San, lập tức chống đối: "Ngài Tô, tôi không thoải mái, đừng làm có được không."

Xem phim với cô gái mình yêu, xem xong phim lại về làm với người phụ nữ mình ghét. Yêu, rốt cuộc tim của người đàn ông này làm bằng gì chứ.

Cố Uyên cắn môi, đáy mắt có chút đau thương.

Anh đã vén áo cô lên, sao còn có thể nhịn được, thấy cô từ chối, chỉ nghĩ là cô hờn dỗi thôi.

Từ lúc nhìn thấy cô ở rạp chiếu phim anh đã muốn làm thế này rồi, dáng vẻ ngoan ngoãn của người phụ nữ này thật sự khiến anh chỉ hận không thể lập tức đè cô dưới người yêu thương một trận.

Sinh hoạt cá nhân của người phụ nữ này ở nước Mĩ trước kia anh không muốn quan tâm tới nữa, nhưng không có nghĩa là anh không chú ý, người phụ nữ này lúc tân hôn, lúc anh muốn cô cũng không phải là lần đầu tiên.

Mặc dù cô ở dưới thân không lưu loát muốn chết, nhưng mà.. cũng không phải lần đầu tiên.

Nghĩ đến đây, đáy mắt của Tô Ngọc Kỳ tối đen âm u.

"Lưu Thanh Vũ, quá khứ trước kia của cô tôi không muốn quan tâm, nhưng mà nếu cô đã gả cho tôi, thì nên yên phận một chút giống bây giờ cho tôi." Người đàn ông ngửi hơi thở làm anh say mê không thể khống chế trên người cô, vươn tay vạch ra quần áo của cô, giọng nói khàn khàn: "Cho dù dáng vẻ trong sáng bây giờ của cô là giả vờ, vậy thì cứ tiếp tục giả vờ đi, giả vờ đến tôi không hài lòng hoàn toàn chán ghét mới thôi."

Cố Uyên nhìn anh, trong con ngươi tối đen của người đàn ông có cảm xúc cô xem không rõ, mơ hồ và lờ mờ như vậy, lúc cô muốn nhìn kỹ, có từng nụ hôn mang theo hơi thở nóng bỏng hôn dọc từ bụng bằng phẳng của cô một đường đi xuống... Từ từ hôn đến..

Cô trừng lớn mắt, gần như là hét lên một tiếng: "Tô Ngọc Kỳ....”

Nửa giờ sau, Tô Ngọc Kỳ đặt cô trên giường, thân thể người phụ nữ không ngừng co rút, cả người giống như bị vớt ra từ trong nước, khiến cô nâng cao cần cổ trắng nhỏ thon dài lên.

Cô há miệng thở hổn hển, tóc dài màu đen lộn xộn nhưng không mất đi mỹ cảm rối tung trên khăn trải giường máu xám nhạt, vài sợi dính trên khuôn mặt trắng nõn, lông mi đều đang run rẩy, máu cả người giống như điên cuồng chảy đến một nơi cực kỳ hưng phấn, sôi trào, mỗi một dây thần kinh đều đang vui sướng kêu gào.

Giọng nói của Tô Ngọc Kỳ vang lên bên tai: "Khi nãy có thoải mái không?"

Trước mắt Cố Uyên tối đen từng đợt, bên tai là lời nói của người đàn ông, cô nghe không rõ, lỗ tai giống như đang kêu ong ong từng trận, cô thật sự không thể tin được, người đàn ông này thế nhưng lại làm như vậy..

Thế nhưng sẽ làm.. với cô..

"Nếu như cô tức giận vì chuyện lần trước tôi bảo cô dùng miệng giải quyết, tôi cũng giải quyết giúp cô là được rồi.. bây giờ còn tức giận sao?" Anh bắt lấy hai tay của người phụ nữ, giọng nói gợi cảm khàn khàn, mang theo hơi thở mê hoặc: "Nói cho tôi biết, khi nãy có thoải mái hay không?"

Cảm giác mãnh liệt khi nãy trên người đi qua, Cố Uyên thở dốc nhìn anh: "...." Bởi vì cô không có sức, giọng nói trở nên mềm mại, hơn nửa ngày mới phát ra một chữ: "Anh..."

"Tôi làm sao?"

Tô Ngọc Kỳ buông lỏng tay cô ra, nhìn vào đôi mắt tràn ngập sương mù của cô: "Cô đừng có không nói lời nào, tôi sẽ cho rằng khi nãy cô.. rất thoải mái.."

Thật sự Cố Uyên cũng bị làm muốn khóc rồi.

Việc anh làm với cô khi nãy đã vượt qua tất cả giác quan tất cả tưởng tượng của cô, cho dù như thế nào, cô gần như không dám nghĩ.

Chỉ cảm thấy, Tô Ngọc Kỳ tuyệt đối là điên rồi.

"Lưu Thanh Vũ, chỉ cần sau này cô ngoan ngoãn không dây dưa với đàn ông khác.." Tô Ngọc Kỳ nâng tay lau nhẹ khóe mắt của người phụ nữ: "Tôi sẽ..." Trong ngực anh như có một cảm xúc rất phức tạp đang tràn ngập: "Tôi sẽ.. đối xử với cô thật.. tốt.."

Cố Uyên hoảng hốt một trận.

Khóe môi của cô lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo có chút châm biếm.

Đối xử với cô thật tốt..

Cô là tình nhân của anh sao..

Tô Ngọc Kỳ tiếp tục nói: "Sau này không được nhận đồ của đàn ông, cô muốn cái gì, thích cái gì, tôi mua cho cô. Cô cần tiền tôi có, cần quyền lợi, tôi cũng có."

...