Chương 126


...

Cúp máy.

Qua hai phút, cửa tiệm sách được mở ra từ bên trong, Mộc Như Phương cười đi tới, đưa tay để cô mau mau tiến vào.

Đúng lúc phía sau có một học sinh trung học đến mua bài tập.

Mộc Như Phương vốn muốn đóng cửa, nhưng rồi lại không đóng mà để cậu học sinh đó đi vào.

Thiếu niên kia nhìn thấy gương mặt của Mộc Như Phương thì sợ run vài giây rồi cúi đầu, cứ như không dám nhìn. Rồi lại len lén liếc trộm qua kẽ hở trên dãy kệ sách, mặt cậu đỏ tới tận cổ.

Giờ này đúng là thời điểm mà học sinh tan học đi ra ăn cơm chiều, người ra vào mua sách thật nhiều, chỉ chốc lát lại tiến vào mấy người.

Mộc Như Phương cũng không thích lộ mặt, hồi trước đều có tiểu Hứa ở lầu một tính tiền, họ thì trên lầu hai.

Mấy học sinh tới mua sách bất kể là nam hay nữ đều đặt tầm mắt lên người Cố Uyên và Mộc Như Phương. Cố Uyên biết vẻ ngoài của Mộc Như Phương đẹp đến thế, chắc cũng không muốn lộ mặt nên cô bảo Mộc Như Phương đi lên trước, cô bán giúp dưới lầu hộ cho, đợi đám học sinh đi rồi lại bàn về chuyện áo cưới.

Mộc Như Phương cảm kích cười với cô rồi đi lên lầu.

Một nữ sinh lấy điện thoại ra, chụp lại cảnh này.

Sau đó đăng lên diễn đàn Nhị Trung.

Hình ảnh chụp Cố Uyên và Mộc Như Phương, Mộc Như Phương xoay người đang muốn lên lầu, sợi tóc bay lên một độ cung tao nhã trên không trung, Cố Uyên nhìn theo bóng dáng Mộc Như Phương, ánh mắt cong lên như ánh trăng non tạo thành nụ cười khẽ.

Ngắn ngủn hai phút, diễn đàn đã có hơn 500 comment cho bài đăng, hơn nữa đang tăng lên gấp bội.

"Quá đẹp luôn đó, hai cô gái này đúng là tiên nữ, tôi có thể suy diễn ra một bộ truyện bách hợp 200.000 chữ!"

"Bên trên có 200 nghìn chữ thì bỏ bèn gì, tôi có thể viết ra 500 nghìn! Hai chị gái quá ngọt!"

"Chị choàng khăn trên tóc có khí chất tốt quá, cứ như tiên nữ ấy."

"Chị tóc dài kia hình như là chủ tiệm sách này đó, nhan sắc này đúng là giết sạch ngay các nữ minh tinh trong showbiz đó! Không lừa gạt quý vị, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người con gái đẹp đến vậy đó! Quả thực đẹp gấp trăm lần hoa hậu giảng đường!"

"Xin bên trên đừng lấy hai chị tiên nữ này so sánh với hoa hậu giảng đường được không, hoa hậu giảng đường xứng à? Căn cứ vào bức hình thì hai chị gái này đang mặt mộc đó!"

"Giờ tôi đi mua sách còn đến kịp không ha!!"

"Mua sách cho tui đi chung với."

Cố Uyên lại không biết dùng loại máy thu ngân quét mã này, một nam sinh dáng người cao cao cầm một quyển sách đỏ mặt nhìn Cố Uyên, nói: "Quét qua giá tiền phía sau, Dựa theo phía sau giá, giảm 20% là được rồi."

Cố Uyên cười cười: "Ừ."

Hơn nửa giờ sau học sinh trong tiệm mới đi, trong lúc đó cứ lục tục đến không ít, Cố Uyên thấy họ đều đến mua tư liệu phụ đạo nên cũng không giục, dù sao học tập tương đối quan trọng, đợi đến chừng 6 giờ 40 phút thì chắc cũng phải lên lớp rồi.

Tiệm sách mới yên tĩnh lại.

Cố Uyên đóng cửa tiệm.

Đi lên lầu hai.

Mộc Như Phương đang đun trà sữa, thấy cô lên đến thì ra dấu một cái hỏi: "Đều đi rồi ư?"

Cố Uyên tuy xem không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, nhưng nhìn ánh mắt của Mộc Như Phương thì lại hiểu cô ấy đang hỏi gì, Cố Uyên gật đầu: "Ừ, đi rồi."

Mộc Như Phương bưng hai ly trà sữa tới, một ly hương dâu tây vani, một ly vị Macha.

Cố Uyên chọn Macha.

Cô lấy tập tranh ra từ trong túi, mở ra cho Mộc Như Phương xem: "Đây là bản thảo của tôi, nơi bả vai dùng ren và hoa xếp li, làn váy là dạng cuộn sóng to dần, cũng sẽ không rườm rà… Còn có một ít họa tiết phần eo..."

Mộc Như Phương rất tin tưởng cô:"Cô quyết định là được rồi."

Trong phòng bao.

Nhân viên bưng hết các món lên.

Trước bàn ngồi không ít người, có người mang theo bạn gái, một đám bí thư trợ lý đều đang chờ bên ngoài.

Một người đàn ông trung niên cười cười, bưng ly rượu lên: "Cảm ơn mọi người nể mặt đến tham gia, tôi đây xin uống trước một ly."

Có người mở miệng: "Bí thư Đô khách sáo quá."

Tô Ngọc Kỳ uống một ngụm, ánh mắt dời khỏi bí thư Đô mà rơi vào người Hạ Cường Nam, mà Hạ Cường Nam cũng đang nhìn vào anh.

Anh ta cười nhạt mở miệng: "Tổng Giám đốc Hạ, trùng hợp quá."

Hạ Cường Nam bưng ly rượu lên: "Đúng vậy, Tổng Giám đốc Tô đúng là quá trùng hợp rồi."

Bí thư Đô cười cười:"Hai chú em đây nhìn có vẻ thân thiết nhỉ, nào nào, chúng ta cùng uống một ly nào."

Ngồi đây thì khó tránh khỏi đã từng hợp tác, thân hay không không ai biết, nhưng dính đến lợi ích thì bạn rượu chắc chắn là bạn rượu rồi.

Rượu qua một đợt, bí thư Đô cười cười: "Công văn quyết định sắp có, bên đối tác lần này chúng tôi chọn tất nhiên không ngoài các vị ngồi đây, nhưng công việc cụ thể thì tôi cũng không có quyền quyết định, dự án Trăn Hồ bất kể là hợp tác ai thì cũng là vinh hạnh của tôi cả."

Hạ Cường Nam đi ra từ toilet, bí thư Tô đã đón đầu mà nhỏ nhỏ vài câu vào tai, Hạ Cường Nam “Ừ” một tiếng: "Tôi biết."

"Ông cụ nói là dự án Trăn Hồ phải lấy được."

Khóe môi Hạ Cường Nam nhếch lên tia cười lạnh, con người anh từ trước đến nay luôn ôn hòa, ai cũng nói anh là một thương nhân nhã nhặn nho nhã. Nhưng thật ra, thương nhân có ai lại nho nhã, thủ đoạn thiết huyết ấy chẳng qua là ít người biết thôi.

Nhưng bí thư Tô lại biết, cúi đầu: "Tổng Giám đốc Hạ, đây là ông cụ nói, ông cụ còn bảo, nếu Tổng Giám đốc Hạ không lấy được, không bằng để cậu chủ Đình Kiêu đến..."

Hạ Cường Nam từ từ mở miệng: "Đến thay thế vị trí của tôi à?"

Bí thư Tô run lên một cái, không dám ngẩng đầu: “Ông cụ nói như vậy."

Dự án Trăn Hồ này đã chuẩn bị từ sáu năm về trước, tạo thế rất lớn, nhưng vẫn chưa được chứng thực, không có công văn quyết định thì cả đám chỉ có thể trơ mắt nhìn khối thịt béo này. Mà lúc này đã có công văn thì ai cũng muốn được chia một chén súp.

Nhưng cũng không ít người tự biết lượng sức.

Tổng Giám đốc An của Đỉnh Hồng, nhà họ Trần, họ Lục vân vân đều không nhúng tay, họ biết, miếng thịt béo này, hoặc là của nhà họ Tô, không thì là của họ Hạ, làm sao lại đến phiên bọn họ.

Nhưng đến đây nốc rượu, hát vài bài ca cũng không có tổn thất gì.

Lời mời của bí thư Đô thì vẫn phải nể nang chứ.

Bữa tiệc kết thúc là vào mười giờ rưỡi, Tổng Giám đốc An của Đỉnh Hồng mời bí thư Đô đi ca, những ông bự khác cũng đi theo.

Một hàng bạn gái cũng nối gót.

Tô Ngọc Kỳ nhìn thoáng qua Hạ Cường Nam, đáy mắt chứa đầy ánh hào quang nhàn nhạt, như vầng trăng lạnh trên bầu trời đêm: "Tổng Giám đốc Hạ, tôi không quấy rầy, tạm biệt trước."

"Tổng Giám đốc Tô xin dừng bước." Hạ Cường Nam đút hai tay vào túi, áo bành tô màu nâu nhạt phẳng phiu tao nhã, nụ cười cũng nho nhã như con người anh vậy, có chút vô hại, không có bất kỳ ai liên tưởng anh với đối thủ đáng sợ nhất của giới kinh doanh, nhìn anh cứ như một giáo sư đại học dòng dõi trí thức vậy.

"Người ngay không nói chuyện mờ ám, Tổng Giám đốc Tô, dự án Trăn Hồ lần này Hạ Cường Nam tôi nhất định phải có." Anh muốn không đơn thuần là dự án Trăn Hồ, mà còn có Cố Uyên, môi Hạ Cường Nam mím thành một lưỡi dao bén nhọn, bén đến mức đâm rách cả đêm tối.

Anh nhất định phải giành lại Cố Uyên.

"Vội vàng khoác lác như vậy, quá sớm rồi đó." Tô Ngọc Kỳ xì một tiếng, không chút để vào mắt, trực tiếp ngồi vào xe và bảo tài xế lái đi.

Một năm mới đã đến, hôm nay là nguyên đán, lúc xế chiều Cố Uyên học vú Trương làm mấy món ăn, nhà họ Tô gọi tới kêu Cố Uyên buổi tối đi ăn cơm.

Nhà họ Lưu cũng vừa gọi, là Lưu Chấn Khang.

Bảo Cố Uyên quay về nhà họ Lưu, dù sao cũng là người một nhà.

Từ trước tới giờ Cố Uyên chưa từng coi Lưu Thanh Vũ và Lưu Chấn Khang là người nhà, người nhà của cô chỉ có mẹ, chỉ có Tùng An, chỉ có Tinh Tinh…Còn có…

Còn có anh ấy…

Đương nhiên, Cố Uyên biết, anh ấy sẽ không coi mình là người nhà.

Cố Uyên thay một bộ quần áo đi đến nhà họ Tô, buổi tối ở lại đó ăn cơm.

Thím Từ giới thiệu thành viên mới cho cô, hai con Golden nhỏ(hai con chó), Khả Khả của Đồng Uyển sinh năm con chó con, cụ bà thích náo nhiệt nên bảo thím ôm về hai con, giờ đã được hai tháng tuổi, Cố Uyên nhìn mà thích, thím Từ liền cho cô một con.

"Mợ chủ, mợ mang một con về biệt thự Ngân Phong nuôi đi, con này là Tiểu Ngũ, mợ xem, nó thích mợ quá chừng."

Tiểu Ngũ liếm ngón tay của Cố Uyên.

Cố Uyên nghĩ nghĩ, nuôi một con chó bên người cũng rất tốt, ngày thường sẽ không nhàm chán nữa, trước khi đi, Cố Uyên ôm lấy Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ liếm cằm của cô, Cố Uyên hơi hơi ngứa.

"Tiểu Ngũ, con vẫn tên là Tiểu Ngũ được chứ, về sau nơi này là nhà của con." Trở lại biệt thự Ngân Phong, Cố Uyên bảo vú Trương làm thịt gà khô cho Tiểu Ngũ.

Vú Trương cũng thật thích vật nhỏ này, biệt thự Ngân Phong quá lớn, trống rỗng quạnh quẽ, cho dù có hai người Cố Uyên và vú Trương thì cũng vắng ngắt.

Tiểu Ngũ mới hai tháng, rất bướng bỉnh.

Cố Uyên mỗi ngày đều vẽ phác thảo ở ban công.

Có đôi khi Tiểu Ngũ sẽ thừa dịp cô không chú ý mà cắn tập tranh, Cố Uyên cứu tập tranh của mình ra khỏi miệng của nó: "Mẹ đã nói với con, con lại cắn thì mẹ không cho vú Trương làm đồ ngon nữa, say này con chỉ được ăn thức ăn chó thôi!"

Bên ngoài biệt thự vang lên tiếng động.

Tiểu Ngũ vẫy đuôi vui mừng chạy ra ngoài, Cố Uyên theo sau lưng, vật nhỏ này chạy quá nhanh, là bên ngoài có ai ư?

Cố Uyên chưa kịp mang giày, tay còn cầm bút máy mà đã đi ra khỏi ban công. Trong phòng khách có trải một lớp thảm mềm dày nên cô cũng không thấy lạnh.

"Vú Trương, vú đi ra xem thử…"

Giọng cô ngừng lại.

Cô đã nhìn thấy Tiểu Ngũ cắn quần tây của người đàn ông nọ, không ngừng phát ra tiếng ‘Ư ử’, còn như tranh công mà nhìn Cố Uyên, như muốn nói con bắt được người xấu rồi này!

Tiểu Ngũ kéo lấy quần anh mà tha vào bên trong, còn Tô Ngọc Kỳ thì cúi đầu nhìn vật nhỏ này, sắc mặt nói không ra là mừng hay giận, xoay người vươn tay tím lấy cổ Tiểu Ngũ rồi nhấc lên.

Cố Uyên nhắm chặt mắt lại, có chút hoảng, đi tới, "Ngài Tô, đây là…”

Anh ta nhìn cô: "Cô nuôi?"

Cố Uyên cũng không nói do cô nuôi, cô sợ người đàn ông này ghét mình, mình nuôi thứ gì anh cũng sẽ ghét bỏ, liền nói: "Là vú Trương nuôi."

Vú Trương ở phòng bếp, nghe tiếng động thì đi ra, chỉ thấy Tô Ngọc Kỳ nắm bắt da sau cổ Tiểu Ngũ mà nhấc lên, mí mắt bà giật lên một cái, con chó này sao lại chọc ngài ấy chứ!

"Ngài Tô, đây là Tiểu Ngũ, do bà chủ cho đấy ạ."

Tô Ngọc Kỳ buông lỏng tay ra.

Vú Trương xoay người muốn ôm lấy Tiểu Ngũ.

Không ngờ Tiểu Ngũ tránh khỏi vú Trương, tiếp tục bổ nhào lên giày của Tô Ngọc Kỳ đích, cắn quần tây của anh mà sủa lên ‘ấu ấu’.

Con chó này nằm bẹp dí trên giày anh, Tô Ngọc Kỳ giơ chân, theo bản năng muốn đẩy nó ra, lại nhìn thấy đôi mắt trong suốt ngấn nước của Cố Uyên chứa đầy lo lắng. Cô cắn môi, sợ anh vừa nhấc chân là làm bị thương nó, cứ như thể anh mà làm nó bị gì thì cô sẽ bật khóc, đôi môi cánh hoa cũng sắp bị cắn nát.

Anh xoay người lại nắm lấy da cổ Tiểu Ngũ, nhấc lên: "Vật nhỏ, lá gan không nhỏ ha, dám cắn ta?"

Đôi lông mi dài của cô ấy run lên một cái, nhỏ nhẹ mà nói: "Tiểu Ngũ... Không phải…Cố ý…”

...