...
Trần Đạc không hiểu….
Sau khi Tổng giám đốc uống say.
Dường như không còn bộ dạng căm hận cô Mộc như bình thường nữa rồi.
Anh thật sự không thể hiểu tình cảm giữa hai người.
Nhưng anh biết câu chuyện mất trí nhớ đẫm máu của cô Mộc và Tổng giám đốc năm đó.
Không một ai dám hé răng nhắc về chuyện đó cả, đặc biệt là sau khi Tổng giám đốc bị mất trí nhớ.
Nhưng mà tối nay.
Rõ ràng Tổng giám đốc.
Có gì đó không đúng lắm nha.
Miệng thì cứ lẩm lẩm bẩm bẩm nói đi nói lại, gì mà nhẫn, gì mà tiệm sách gì đó.
Dường như anh ấy đang tìm kiếm một câu trả lời.
Nhưng cô Mộc ở bên đầu dây bên kia,lại không trả lời bất kì gì cả.
Anh giận lên rồi.
Anh phát hỏa mất rồi
Anh bắt đầu chửi mắng.
Những lời không nghe hay cho lắm.
Nhưng sau đó lại nguôi giận rất nhanh.
Miệng anh sau đó lại tiếp tục nói đi nói lại câu chuyện không có logic đó.
Anh muốn tìm đáp án, muốn đến điên lên được, nhưng khi không nghe được hồi âm thỏa đáng từ bên kia, anh lại điên cuồng chửi mắng như một đứa con nít, cô câm sao hả Mộc Như Phương, mẹ nó cô bị câm à, sao không nói tiếng nào vậy?
Trần Đạc thật sự rất muốn nói.
Cô Mộc….
Bây giờ không phải đang bị câm sao?
Nhưng mà lúc này đây, Đào Gia Thiên đang say bí tỉ như vậy, anh đúng là không nên chọt mồm vào thì hơn.
Cho đến khi, mấy ông tổng giám đốc đã dẫn bạn nữ của mình đi rồi.
Bữa tiệc rượu tối naykết thúc rất nhanh.
Trần Đạc đỡ lấy Đào Gia Thiên: “Tổng giám đốc, Tổng giám đốc dậy thôi.”
Anh đưa mắt nhìn chiếc điện thoại di động mà Đào Gia Thiên nắm chặt trên tay,trên màn hình di động hiện thị thời gian của cuộc gọi, đã mười mấy phút rồi, anh mạnh dạn dìu Đào Gia Thiên dậy: “ Tổng giám đốc, ngài uống nhiều quá rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Bước đi của Đào Gia Thiên đầy loạng choạng, anh lại không thể nhìn rõ gì cả.
Nhưng trong đầu anh vẫn tràn ngập suy nghĩ miên man.
“ Tại sao …tại sao tiệm sách lại không còn nữa... cô đã bán nó rồi sao? Tôi đã phí tiền để trang trí mà, tôi đã trả tiền mua nó, còn cô lấy tư cách gì mà bán nó hả?”
Bên đầu dây bên kia.
Mộc Như Phương sững sờ.
Khi cô nghe được câu nói này.
Đầu ngón tay cô bất giác run lên.
Cô mấp máy miệng không nói được gì, đôi môi cô lúc này trở nên trắng bệch.
Lúc này cuộc gọi bất ngờ bị tắt, điện thoại của cô hết pin mất rồi.
Cô rũ mắt nhìn vào màn hình tối đen.
Cả một lúc lâu.
Đôi môi cô bắt đầu run lên.
Khóe mắt bắt đầu đỏ ửng.
Cô đã dùng khẩu hình để đáp lại, nhưng thật tiếc, Đào Gia Thiên không thể nhìn thấy nó.
“ Đào Gia Thiên, chính anh đã bán nó, anh đã bán tiệm sách Như Phương đi chứ không phải tôi.”
Tâm trạng của Mộc Như Phương dần bình tĩnh trở lại.
Cô bước xuống giường, tìm cáp dữ liệu để sạc điện thoại.
Mười phút sau.
Một cuộc gọi video chat gọi đến.
Cô đã chờ nó rất lâu rồi.
Trong video, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nặc Nặc xuất hiện, cô bé đã ngủ rồi, trên người bé được phủ một tấm chăn màu hồng, bên cạnh chiếc gối còn có một con búp bê thỏ màu hồng, nước mắt của Mộc Như Phương bất giác rơi xuống, đã lâu lắm cô không được nhìn thấy cô con gái yêu quý của mình rồi.
Con gái cô lúc này đây.
Đang ngủ thật ngon.
Mộc Như Phương cắn chặt môi, Nặc Nặc...
Nặc Nặc, cuối cùng mẹ cũng được thấy con rồi.
Cô bé dường như đã nục nịch hơn trước,đôi bờ má trẻ con ửng hồng đã bắt đầu mập hơn, đôi môi hồng chúm chím,trông rất khỏe mạnh. Cô đã chụp lại màn hình và cẩn thận lưu nó vào điện thoại di động của mình..
Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên.
Đó là một người hầu chăm sóc cho Nặc Nặc: “ Cô Mộc, Tiểu thư Thất Thất đang ngủ rất ngon, chúng tôi cũng chăm sóc cho cô ấy rất tốt, cô cứ yên tâm đi.”
Thất Thất.
Miệng cô lẩm bẩm cái tên này.
Bây giờ tên con bé là Thất Thất à? Cái tên nghe rất hay.
Sau khi video chat kết thúc.
Cả đêm hôm nay.
Mộc Như Phương không hề chợp mắt tí nào.
Cô chỉ chăm chú nhìn vào bức ảnh mình vừa lưu.
Nặc Nặc ngủ thật là ngon.
……..
...