...
Chẳng lẽ người này đang giúp đỡ cho Y Y?
Đào Y Y từ nhỏ đã được mọi người trong gia đình cưng chiều, chưa từng giao du với bạn bè bên ngoài, sao lại quen biết một người có năng lực lớn như vậy, một người bạn có thể trốn được ám vệ nhà họ Đào?
Biệt thự Hồng Phong?
"Cô chủ hiện tại có điều gì nguy hiểm không?”
"Có thể loại trừ, đối phương sẽ không làm tổn thương đến cô chủ."
Đào Gia Thiên gật đầu: "Được, nhìn chằm chằm vào nơi này."
Nếu như Đào Y Y là bị người ở đây khống chế, như vậy, càng không thể đánh rắn động cỏ.
Nếu như Đào Y Y tìm ‘bạn bè’ để tránh né ánh mắt của nhà họ Đào, nói trắng ra là chính là muốn đào hôn, từ chối nhà họ Doãn, vậy, có lẽ nếu anh tìm ra được cũng càng không muốn trở về.
Ngộ nhỡ kinh động đến, có lẽ Y Y lại muốn chạy lần nữa.
Thật ra, Đào Gia Thiên cũng không đồng ý để Y Y đến nhà họ Doãn.
Tâm tư của Tống Thấm Như, Đào Gia Thiên hiểu rõ.
Anh cũng không ủng hộ.
Ba giờ chiều, Đào Gia Thiên đi tới bệnh viện.
Hôm nay, Mộc Như Phương xuất viện.
Cổ họng của cô sau này vẫn cần phải điều dưỡng để hồi phục lại.
Tiểu Thiển làm thủ tục xuất viện, sau đó ở trong phòng bệnh thu dọn đồ đạc: "Mợ chủ, tôi đoán một lát nữa cậu chủ chắc chắn sẽ đến.”
Mộc Như Phương đang ngồi ở ban công, cô rất thích những chỗ cao, nhìn ra thế giới bên ngoài, giống như có thể thu phần lớn thành phố Hải Châu vào trong tầm mắt, giống như con chim được tự do bay lượn.
Tiểu Thiển đã quen với việc giao tiếp với Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương dù không dùng ký hiệu tay, chỉ cần một ánh mắt, tiểu Thiển nhìn thôi cũng có thể hiểu, cô ta nhìn Mộc Như Phương, sau đó cười nói: "Cậu chủ đang có một cuộc họp, nhưng tôi biết, cho dù là cuộc họp quan trọng đến mức nào, chỉ cần chạm đến chuyện của mợ chủ, cậu chủ đều sẽ tới."
Cậu chủ còn cho tất cả những người giúp việc và bảo vệ của biệt thự Lan Giang đều học ngôn ngữ ký hiệu bằng tay.
Để tiện cho việc giao tiếp với Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương vẫn im lặng như trước, tiểu Thiển quỳ gối trên mặt thảm dọn dẹp hành lý, trong lúc lơ đãng quay mặt lại, nhìn về phía ban công, ánh nắng chiều dìu dịu rơi trên người phụ nữ đang mặc bộ quần áo ở nhà màu hồng nhạt, cả người giống như đặt mình vào trong ánh sáng vàng, dịu dàng mỹ lệ.
Tiểu Thiển nghĩ thầm, cũng chỉ có người phụ nữ như vậy, mới có thể xứng với một người xuất sắc như cậu chủ.
Bọn họ thật sự chính là một đôi trời đất tạo thành.
Tiểu Thiển thu dọn xong hành lý, ngẩng đầu liền nghe thấy tiếng mở cửa.
"Cậu chủ Đào, anh đã đến!”
Cô ta biết, cậu chủ Đào cho dù hai ngày nay bận rất nhiều chuyện trong công ty, nhưng chỉ cần liên quan đến mợ chủ, thì đều sẽ lập tức đến ngay, lúc tối dù cậu chủ đi xã giao, cho dù đã rất muộn cũng sẽ tới, đây là bệnh viện tai mũi họng tốt nhất, các chuyên gia tốt nhất, phòng bệnh xa hoa nhất của thành phố Hải Châu.
Nhưng mợ chủ không thích có quá nhiều người vây quanh, vậy nên chỉ để một mình cô ta đến chăm sóc.
Người phụ nữ đang nằm bên ban công hình như cũng nghe thấy.
Nhưng cô không nhúc nhích, vẫn nằm trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất như cũ.
Đào Gia Thiên bước mấy bước đi tới: "Thật xin lỗi, anh tới chậm."
Họp xong một cuộc họp, lúc đi đến đây lại bị tắc đường.
Mộc Như Phương nhìn anh, mỉm cười lắc đầu.
Cô xuất viện, nói sớm nói muộn làm gì chứ.
Cô dùng ngôn ngữ tay nói: "Anh không cần cố ý chạy tới đây, lái xe đã ở phía dưới, tiểu Thiển làm thủ tục xuất viện giúp em xong cùng em xuống dưới là được.”
Tiểu Thiển đã thu dọn xong tất cả mọi thứ, đi cùng vệ sĩ mang đồ xuống dưới lầu.
Mộc Như Phương đứng dậy, cô thật sự rất thích chiếc ghế nằm ở đây, cô nhìn thoáng qua kiểu hình, chỉ một cái liếc mắt như vậy, Đào Gia Thiên liền để ý đến: "Thích cái này?"
Mộc Như Phương: "Mấy ngày nay em rảnh rỗi đều thích nằm ở đây, nằm một lúc lâu cũng không thấy mệt mỏi, rất mềm mại.”
Dưới chân của cô vẫn còn đi đôi dép lê màu hồng nhạt phù hợp với bộ quần áo ở nhà trên người.
Người đàn ông cầm một đôi giày Martin, quỳ một chân xuống đất giúp cô xỏ giày, Mộc Như Phương có chút giật mình ngẩn ngơ, có lẽ trước kia, người đàn ông này sẽ giúp cô xỏ giày, nhưng đó là lúc trước kia khi anh không mất trí nhớ, bây giờ Đào Gia Thiên mất trí nhớ...
Xỏ giày xong, người đàn ông cầm lấy áo khoác choàng lên vai cô, sau đó xoay người bế cô lên.
Mộc Như Phương thuận thế ôm cổ người đàn ông.
Cô nhìn anh, giống như nói với anh: “Em có thể tự đi.”
Nhưng Đào Gia Thiên không để ý tới, trực tiếp đi vào thang máy.
Vệ sĩ tiểu Đông và Tiểu Thiển được bố trí ở đây vừa vặn đi lên chuyển chuyến hành lý thứ hai, cùng nhau ở trong thang máy, tiểu Thiển nhìn thoáng qua tiểu Đông, tiểu Đông cũng chớp chớp mắt.
Cậu chủ thật sự quá tốt với mợ chủ.
Đào Gia Thiên giống như không có ý định để hai chân của cô chạm đất.
Thật sự là có chút khoa trương, cô chỉ là làm giải phẫu dây thanh quản mà thôi, cũng không phải đến mức chân không thể bước đi được.
"Như Phương, ngày mai anh phải đi thành phố Tùng một chuyến, có lẽ buổi tối không về được, em có việc gì có thể liệc lạc với quản gia Ngô, hoặc trực tiếp liên lạc với anh, 24/24 giờ, chỉ cần điện thoại là do em gọi, chắc chắn có thể kết nối được.”
Về tới nhà, Đào Gia Thiên hôn lên gương mặt cô một cái, giống như một con búp bê băng tuyết, động tác của anh rất nhẹ và dịu dàng.
Mộc Như Phương nhìn anh: "Ừm, có việc gì sao?”
Người phụ nữ chỉ là tiện miệng hỏi một chút.
Lại nhìn thấy đôi mắt sâu của người đàn ông.
Cô hơi nhíu mày: "Có chuyện gì không?"
"Y Y ở thành phố Tùng.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp dịu dàng, chỉ có điều khi nhắc đến tên Y Y, ánh mắt của anh tối đi vài phần, trên gương mặt lạnh lùng nhã nhặn hiện lên một chút lo lắng.
"Y Y?" Mộc Như Phương trừng lớn hai mắt: “Anh tìm được Y Y rồi?”
Đào Y Y mất tích đến bây giờ đã hơn một tháng.
Hoàn toàn không có tin tức.
Mạng lưới ám vệ của nhà họ Đào lớn mạnh đến mức dường như không thể địch nổi, cũng không có cách nào tìm được một chút tin tức liên quan đến Đào Y Y, Đào Y Y vì đào hôn đã lên phà và biến mất.
Nếu như không phải đằng sau có người giúp đỡ Đào Y Y, Đào Y Y hoàn toàn không có thể có bản lĩnh lớn đến mức tránh được sự truy lùng trong suốt một tháng của ám vệ nhà họ Đào.
Mộc Như Phương cũng có chút lo lắng cho Đào Y Y.
Không nói đến việc từ nhỏ cô đã quen biết Đào Y Y, cho dù Đào Y Y có đôi khi thật sự rất vô lý nhưng chẳng qua chỉ là tính tình kiêu căng của một đại tiểu thư mà thôi, trước kia nhắm vào cô, chẳng qua là do cảm thấy tình yêu của anh trai mình bị chia sẻ, cho nên cáu kỉnh, cũng không làm chuyện gì xấu, bản chất đơn thuần thiện lương, cũng đã giúp cô rất nhiều lần.
Trong sự hiểu biết của Mộc Như Phương đối với Đào Y Y.
Các mối quan hệ xã giao của Đào Y Y rất đơn giản, hồi cấp ba có một người bạn rất thân nhưng sau khi học đại học liền tách ra, gia đình của người bạn kia cũng bình thường nên sau đó cũng không liên hệ gì với Đào Y Y.
Mà một người bạn có thể giúp đỡ Đào Y Y tránh khỏi ám vệ của nhà họ Đào…
Đây hẳn là một người có gia cảnh cực kỳ hiển hách.
Mộc Như Phương lo lắng, Đào Y Y bị lừa, hoặc là cùng người nào đó thực hiện một giao dịch gì đó.
Cô ấy quá đơn thuần, không hiểu rõ thế giới bên ngoài.
Điều Mộc Như Phương lo lắng, cũng là điều mà Đào Gia Thiên lo lắng.
Anh hiểu rất rõ về người em gái này của mình.
Nhìn tính tình rất nóng nảy, thật ra chỉ là một cô gái nhỏ rất đơn thuần.
"Như Phương, trước kia Y Y thật sự không hề nói một chút tin tức rằng em ấy muốn rời đi với em sao? Em ấy có từng để lộ tin tức gì với em không?” Không phải Đào Gia Thiên không tin Mộc Như Phương, chẳng qua là Đào Gia Thiên muốn có được một chút tin tức chính xác.
Mộc Như Phương bắt được trong đáy mắt người đàn ông có sự lo lắng cho Đào Y Y và sự tín nhiệm đối với mình, cô biết, bây giờ cô nói gì thì Đào Gia Thiên cũng sẽ không nghi ngờ cô.
Cô cẩn thận nhớ lại.
Đào Y Y hẹn gặp cô.
Trò chuyện với cô vài câu.
Lúc ấy cô không biết nguyên nhân trong đó, còn an ủi Đào Y Y vài câu.
Cô và Đào Gia Thiên ngồi trên ghế sa lon, cô nhìn Đào Gia Thiên: "Cô ấy đã nói, mình muốn rời khỏi nơi này, muốn em giúp cô ấy, nhưng em không giúp, em an ủi cô ấy, có lẽ mọi chuyện cũng không giống như những gì cô ấy nghĩ, có lẽ lần này thông gia cũng không bết bát như vậy. Có lẽ cậu hai nhà họ Doãn kia nhân phẩm cũng không tệ, tương lai luôn tốt đẹp, cảm xúc lúc ấy của cô ấy rất tệ, những cô ấy cũng không nói với em rằng mình muốn đi đâu, cũng không nói cô ấy còn có bạn bè nào khác giúp đỡ hay không.”
Thật ra Mộc Như Phương cũng có chút tự trách.
Nếu như cô có thể hiểu rõ hơn một chút, có lẽ, Đào Y Y sẽ không biến mất.
Đào Gia Thiên dựa vào ghế salon, phía sau được bọc da mềm mại khiến cho người đàn ông trầm tĩnh lại, bên cạnh là hương thơm thoang thoảng của người phụ nữ, khiến anh hoàn toàn thư giãn.
Hiếm khi có khoảng thời gian như giãn như vậy.
"Anh đã nhìn Y Y lớn lên từ nhỏ, thứ mà em ấy muốn, cơ bản là không có không được, nhà họ Đào có một thiên kim tiểu thư như vậy, ba mẹ anh cũng rất cưng chiều em ấy, nhưng cũng chính vì vậy, nên em ấy được bảo vệ quá tốt, từ nhỏ đến lớn, em ấy chưa từng chịu bất cứ sự cản trở nào, lần này bỗng nhiên đào hôn trốn đi, thủ hạ của anh điều tra được em ấy đang ở trong biệt thự Hồng Phong ở thành phố Tùng. Ví trí của chỗ đó rất tốt, mặc dù biệt thự Hồng Phong không phải là một trong mười biệt thự lớn hàng đầu của thành phố Tùng, nhưng có lịch sử lâu đời, là ngôi nhà cổ do một nguyên soái dân quốc cải tạo lại, phong thuỷ rất tốt, đối phương giấu diếm rất tốt, cho đến tận bây giờ anh dường như không tìm ra một chút tin tức nào về chủ nhân của căn biệt thự đó.”
Mộc Như Phương nằm trên ghế sa lon, đầu gối lên chân người đàn ông, Đào Gia Thiên để tay lên vai cô: “Vậy nên, anh phải đi thành phố Tùng một chuyến, âm thầm điều tra một chút, vừa vặn anh cũng muốn tham gia một cuộc đấu giá.”
"Ừm, anh cẩn thận một chút." Mộc Như Phương xoay người, nhìn anh, nói bằng ngôn ngữ ký hiệu.
Đào Gia Thiên cười một tiếng: "Em lo lắng cho anh?"
Mộc Như Phương: "Em sợ có người cố ý bắt cóc Y Y.”
Dù sao nhà họ Đào cũng là một gia đình kinh doanh lớn, trước kia lập nghiệp cũng không hào quang, lại thêm việc thủ đoạn của Đào Kiệt và Đào Gia Thiên đều đủ hung ác, đắc tội qua không ít người, rất nhiều người không dám công khai làm gì với nhà họ Đào, kiêng kỵ thế lực nhà họ Đào, nhưng vụng trộm động tay động chân một chút thì cũng không nhất định.
Ngộ nhỡ.
Có người dùng thủ đoạn để bắt cóc Y Y, khống chế Y Y.
Dùng điều này để uy hiếp nhà họ Đào.
Giọng nói của Đào Gia Thiên đã không còn trầm thấp êm tai như trước: “Không sao, trước mắt đối phương cũng không làm gì tổn thương đến Y Y, cũng không dùng Y Y để uy hiếp anh, nếu không phải ám vệ tra được một chút dấu vết để lại, có lẽ đến bây giờ vẫn chưa tìm được chút tin tức của Y Y, có thể thấy rằng đối phương không phải muốn bắt có Y Y để uy hiếp đến lợi ích của nhà họ Đào.”
Mộc Như Phương vẫn hơi nhíu mày: “Tóm lại, vẫn phải cẩn thận, cẩn thận một chút.”
"Lo cho anh sao? Như Phương!” Anh dịu dàng gọi tên cô.
...