...
A Bình mỉm cười, thúc giục Mộc Như Phương.
Khuôn mặt đỏ bừng.
Khuôn mặt quanh năm phơi gió phơi nắng có chút sạm, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, có một sự ngây thơ, hạnh phúc trong đây.
“Chị Như Phương, em đi rót sữa.”
A Bình đứng dậy, đi vào phòng bếp.
Mộc Như Phương liếc nhìn Đào Gia Thiên, suy nghĩ về lời anh ta vừa nói.
Bón cho anh ta?
Cô nhìn biểu cảm không vui của người đàn ông.
Cầm lấy đôi đũa của anh ta, gắp một miếng sủi cảo, lúc đưa qua, hỏi một câu: “Anh có muốn ăn giấm không?”
“Ừ”
Được rồi.
Mộc Như Phương nhúng một chút vào trong đĩa dầu, sau đó đưa đến bên miệng anh, trong lòng Mộc Như Phương, người đàn ông này là một người rất kiên cường, không chịu khuất phục, hoặc thần, hoặc là ác quỷ trong địa ngục, từ trước đến giờ chưa bao giờ có dáng vẻ yếu đuối.
Ngay cả có.
Cũng được giấu dưới một lớp vỏ bọc cứng rắn.
Mộc Như Phương bón cho anh ta ăn được hơn nửa hộp, Mộc Như Phương nói: “Tay nghề của cha A Bình không tồi nha, có phải sủi cảo rất ngon không.”
Mộc Như Phương chỉ tùy tiện hỏi một câu.
Không ngờ đến Đào Gia Thiên lại nhìn cô, ánh mắt đen láy, trống rỗng tĩnh mịch, giọng nói không rõ ràng: “Cô thích?”
Mộc Như Phương: “….”
Gần đây cô đã quen với tính khí thất thường này của anh ta rồi, có lẽ do không nhìn thấy được, nên với cái gì cũng tức giận.
A Bình đi ra, đúng lúc nghe thấy câu nói này.
A Bình vội vàng nói: “Tay nghề của cha em mới không tốt, đây là mẹ em làm, chị Như Phương, nếu như chị với bạn của chị thích ăn, ngày mai em lại đưa qua, trong nhà em không thiếu mấy cái này, đợi đến mua ra khơi, còn có rất nhiều cá tươi.”
Mộc Như Phương mỉm cười: “Không cần đâu, như này được rồi.”
“Sao lại không được, chị Như Phương, chị với bạn của chị thích ăn…là tốt rồi.” A Bình nhìn ngũ quan tuấn tú của Đào Gia Thiên, giọng nói nhỏ dần.
Cô gái miền biển.
Giọng nói cũng rất to.
Cũng rất sáng.
A Bình có chút chán nản.
Cô vừa ăn vừa nhìn Mộc Như Phương, trong lòng rất ngưỡng mộ, chị Như Phương thật đẹp nha….
Nét đẹp không giống với những người bình thường, xem như là dùng những nữ thần tiên để hình dung cũng không quá.
Ngay cả những hoa khôi trong trường cô.
Cộng lại cũng không đẹp bằng một mình chị Như Phương.
“Chị Như Phương, hai người là người ở đâu.”
“Người thành phố Hải Châu.”
“Thành phố Hải Châu nha” Ánh mắt A Bình sáng lên: “Em nghe nói, thành phố Hải Châu rất đẹp.”
Mặc dù thành phố Hải Châu và thành phố Việt đều là thành phố.
Hai thành phố đều gần biển.
Nhưng trình độ kinh tế rất khác nhau.
Sự phát triển kinh tế ở thành phố Hải Châu là quan trọng nhất ở trong nước, hai gia đình là nhà họ Tô và nhà họ Đào, kiểm soát tất cả tuyến mạch kinh tế của thành phố Hải Châu.
Ban đầu Mộc Như Phương không thích ăn những đồ tương tự như cá, cô không thích mùi tanh, nhưng bây giờ, quen những người ở đây, quen A Bình tốt bụng, hiểu phong tục ở đây.
Cô lại cảm thấy, những đồ ăn ở đây cũng rất ngon.
A Bình đưa sữa nóng cho Mộc Như Phương: “Chị Như Phương, chị nhanh uống đi, ở đây lạnh, không cần để nguội.” Vẫn còn một cốc, A Bình nhìn Đào Gia Thiên, đỏ mặt, nhẹ nhàng đưa qua, Đào Gia Thiên không nhìn thấy.
Nhưng người như anh ta, ngay cả không nhìn thấy, cũng không để lộ điểm yếu của mình, không để lộ sự hoảng loạn sợ hãi với những sự vật lạ đen tối, anh ta từ từ nheo mắt lại, nghiêng mặt, giơ tay lên, Mộc Như Phương thấy vậy liền đưa qua.
Ngón tay người đàn ông chạm vào chiếc cốc, sau đó cầm lấy.
A Bình hỏi: “Chị Như Phương, bạn của chị tên gì thế?”
Vẫn chưa biết anh ta tên là gì.
Mộc Như Phương nghĩ một chút, chuẩn bị trả lời, liền nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông: “Tôi tên A Thiên”.
“Anh A Thành.” Đôi mắt A Bình sáng lên.
Đôi môi Mộc Như Phương nhẹ nhàng nhếch lên, trong lòng nói đi nói lại A Thành, A Thiên.
A Bình ở đây ăn xong liền rời đi, trước khi rời đi, cô đưa cho Mộc Như Phương một tuýp kem dưỡng tay: “Chị Như Phương, lúc chị rửa lưới đánh cá, nhớ phải đeo găng tay, nếu không tay sẽ bị thương, nước rất lạnh, viết thương trên tay chị vẫn chưa khỏi đâu.”
Trong lòng bàn tay Mộc Như Phương có một vết xước, là lúc bị trói, cô muốn cắt dây thừng, tìm được một miếng sắt, cắt vào ngón tay, sau đó bị ngấm nước, cô đau đến mức gần như tê liệt, đến đây, ở trong bệnh viện huyện, tiêm uốn ván.
Lúc đó tình hình Đào Gia Thiên không tốt, Mộc Như Phương cũng không có tâm trạng lo lắng đến vết thương trên tay của mình.
Sau khi đến làng chài, nhà A Bình thương hại cô, cho cô ở đây, trong mấy ngày Đào Gia Thiên hôn mê Mộc Như Phương vẫn luôn giúp đỡ gia đình họ giặt lưới, mặc dù không tính là mệt, nhưng một ngày lại bận rộn hơn.
Nên Mộc Như Phương không có thời gian chú ý đến vết thương trên tay.
Trước đó đã bị thương.
So với cuộc sống tối tăm trước đó, cũng có tốt hơn cuộc sống ở đây là bao.
Cô đều đã thích nghi.
Không cảm thấy những cái này có gì là khó khăn.
Những chuyện có thể chịu đựng được đều không tính là chuyện khó khăn.
Đau, thực sự không tính là gì.
“A Bình, cảm ơn em.”
“Không cần cảm ơn, chị Như Phương, chị không cần phải khách khí với em như vậy, em thấy anh A Thiên rất thích ăn sủi cảo, ngày mai em với mẹ em lại gói, gói xong sẽ đem qua.”
- ----
Lưới đánh cá rất lớn, rất thường gặp ở các làng chài, mỗi hộ gia đình không thể thiếu, trên mặt sẽ có rất nhiều mảnh vụn như là một ít tảo biển, cần dọn dẹp một chút, mở thuyền, bây giờ là mùa đông, đợi đến mùa vụ, lại là những ngày được mùa.
Mộc Như Phương ngồi trong sân, lấy nước, đeo găng tay, lấy bàn chải lau chùi một chút, sau đó ngâm vào trong nước, cô liếc nhìn vào trong nhà, không thấy Đào Gia Thiên, đặt những thứ trong tay xuống, đi vào trong.
Người đàn ông nằm trên giường, nheo mắt, Mộc Như Phương đi qua, thấy vẻ mặt tái nhợt của anh ta, cô tháo găng tay ra, đặt tay lên trán anh ta.
Vẫn còn sốt nhẹ.
Sốt nhẹ vẫn không lui.
“Đào tiên sinh…” Mộc Như Phương nhẹ giọng gọi: “Cậu Đào.”
Người đàn ông không trả lời.
Mộc Như Phương cắn môi, nhìn thần sắc rõ ràng bị bệnh trên mặt anh ta, có chút lo lắng, lắc vai anh, giọng nói mạnh hơn một chút: “Đào tiên sinh…”
“Ừm.”
Nghe thấy anh phản ứng lại.
Mộc Như Phương thở phào nhẹ nhõm: “Có phải anh không thoải mái, có phải là vết thương lại đau.”
Thuốc Thư Đồng mang đến, anh ta không hề uống.
Mộc Như Phương cũng không biết anh ta tức giận cái gì.
Thà chịu đau cũng không uống.
Thấy anh ta không lên tiếng, lông mày hơi nhíu lại, có vẻ không thoải mái, Mộc Như Phương đắp chăn lại cho anh ta: “Vậy anh nằm ở đây một lát, tôi đi giặt đồ, anh có việc gì thì gọi tôi, tôi ở trong sân.”
Cô đứng dậy chuẩn bị đi.
Đột nhiên bị ai đó nắm chặt cổ tay, Mộc Như Phương còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông đã nắm chặt tay cô, chạm vào vết thương trong lòng bàn tay cô, vẻ mặt cô lập tức tái nhợt, không chịu được hét lên một tiếng.
Đào Gia Thiên mở mắt, khóe môi châm chọc: “Tôi còn cho rằng cô không biết đau.”
Mộc Như Phương đau đến mức cả lưng đổ mồ hôi lạnh, cô muốn rút tay lại, lại không dám dùng lực: “Anh…”
Cô run rẩy mím môi, không chịu được hét lên một tiếng: “Là người thì đều biết đau, cậu Đào, anh có thể buống tay tôi ra không?”
...