Chương 264: Nhã thiển, anh cũng muốn em


...

Đầu bên kia, giọng nói nhàn nhạt trong veo của người đàn ông vang lên: "Nhã Thiển, em đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?"

Tạm dừng một chút, Tô Ngọc Kỳ còn nói thêm: "Buổi sáng anh đã bảo người đưa Tinh Tinh và Dạ Lê đi học rồi, em không cần phải lo lắng.”

"Được." Cố Nhã Thiển phát hiện, cô không biết phải nói gì cả, rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn nói, chỉ là giờ phút này nghe thấy bên tai yên tĩnh, lại đột nhiên không biết mở miệng thế nào.

Rõ ràng... rõ ràng hôm nay từ khi ở trong bệnh viện cô đã muốn gọi điện thoại cho anh rồi.

Chỉ là bây giờ, gọi điện thoại rồi, hai người lại không ai nói gì.

Cố Nhã Thiển từ từ thở ra một hơi, làm chuẩn bị tâm lý mấy giây, chủ động hỏi: "Bây giờ anh đang ở đâu, có bận không?"

Bởi vì không khí quá mức yên tĩnh.

Cho nên cô nghe thấy đầu bên kia ngoài tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông, còn có tiếng nói chuyện ồn ào, mơ mơ hồ hồ truyền tới.

.....

Bệnh viện tư nhân đứng đầu thành phố Vân Châu.

Người đàn ông nằm trên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai bác sĩ đang kiểm tra miệng vết thương cho anh.

Hai bác sĩ dừng động tác trên tay lại.

Tô Ngọc Kỳ nhìn thoáng qua máy móc đo nhịp tim và huyết áp ở bên cảnh, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng, bảo bác sĩ tắt hết đi, bác sĩ có chút do dự, sao có thể tắt đi được chứ, đang chuẩn bị mở miệng khuyên bảo, nhưng còn chưa mở miệng, đã đụng phải ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông, thoáng run rẩy.

Đành phải tạm thời tắt máy theo yêu cầu của Tô Ngọc Kỳ.

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông tái nhợt đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy, nhưng giờ phút này, giọng nói lại khàn khàn mang theo lưu luyến và dịu dàng: "Ừ, rất bận. Nhã Thiển, em là đang nhớ anh sao?"

Bác sĩ đứng bên cạnh khiếp sự nhìn phần bụng quấn vô số tầng băng gạc của người đàn ông đang dần dần bị máu tươi thấm ướt, đặc biệt là tối qua anh ta còn từng tham gia cuộc phẫu thuật vết thương của người đàn ông này, máu thịt lẫn lộn.

Rốt cuộc người đàn ông này có phải đang xem tính mạng của mình như trò đùa không, lúc này thế nhưng còn có thể dùng giọng nói ấm áp nhẹ nhàng tán tỉnh phụ nữ nữa?

Là một bác sĩ có tu dưỡng nghề nghiệp mỗi ngày, khiến da đầu của anh ta run lên, vẫn không nhịn được muốn nhắc nhở, lại đụng phải ánh mắt cảnh cáo lạnh lẽo của người đàn ông.

"Ai nhớ anh?" Người phụ nữ ở đầu bên kia nhẹ nhàng nói.

"Không phải nhớ anh, lại chủ động gọi điện thoại cho anh, chẳng lẽ là nói chuyện phiếm sao? Được rồi, cô Nhã Thiển, em muốn nói gì đây?”

Cố Nhã Thiển có chút buồn bực: "Anh... ừm..."

Mi tâm của người đàn ông khẽ giãn ra, ra nghe thấy một chữ ‘ừm’ nhỏ nhẹ kia, đôi môi nhạt màu bởi vì mất máu quá nhiều khẽ cong lên: “Nhã Thiển, anh cũng nhớ em.”

Cố Nhã Thiển cố lấy can đảm chủ động nói: "Đêm nay, đêm nay tôi... tôi đi đón Dạ Lê, bọn tôi cùng đi xem phim điện ảnh, sao đó đi ăn cơm!"

Nói xong, mặt của cô ửng đỏ.

"Hôm nay sao? Đây là cô Nhã Thiển muốn hẹn anh sao?" Giọng nói của người đàn ông mang theo chút sung sướng: "Nhưng mà, mấy ngày nay anh rất bận."

Anh giật giật cánh tay của mình, khẽ nhíu mày, nuốt tiếng rên rỉ vào trong cổ họng.

Cố Nhã Thiển có chút mất mát rũ mắt.

Cô vừa bị từ chối sao?

Cô bị... bị từ chối.

Cố Nhã Thiển mím mím môi: "À, vậy tôi... tôi không làm phiền anh nữa." Cúp điện thoại, cô có chút khó chịu, cô chủ động hẹn anh, thế nhưng lại bị từ chối.

Cố Nhã Thiển nằm trên giường, lật người chôn vào trong chăn, tâm trạng có chút khó chịu.

Lúc chiều, Cố Nhã Thiển vừa ngủ một giấc, thay quần áo đi xuống lầu, đi đón hai đứa nhóc kia

Nếu anh bận!

Cô mới không cần đợi anh đâu.

Sau khi đón Dạ Lê và Tinh Tinh, Cố Tinh Tinh ôm cô, Cố Nhã Thiển hôn hôn lên hai má của cô bé.

Từ tối qua đến bây giờ Cố Dạ Lê mới nhìn thấy Cố Nhã Thiển, cau mày, cậu bé chưa từng rời khỏi Cố Nhã Thiển lâu như vậy, Cố Nhã Thiển cũng biết, tuy Dạ Lê nhìn như lạnh lùng khó gần còn cực kỳ thích sạch sẽ, nhưng cậu bé rất ỷ lại mình.

Cô xoay người ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trai: "Xin lỗi, hôm qua mẹ có chút việc chậm trễ, Dạ Lê đừng tức giận có được không.”

Cố Dạ Lê nhỏ giọng ‘ hừ ’ một tiếng, không để ý Cố Nhã Thiển, trực tiếp đi lên xe, Cố Nhã Thiển mỉm cười, cô cũng để Cố Tinh Tinh lên xe luôn, sau đó nói một tiếng với dì Hạ đi đón Cố Tinh Tinh.

Dì Hạ nghe thấy rõ ràng Cố Tinh Tinh gọi cô là mẹ, cho nên không ngừng gật đầu.

Lúc buổi tối, Cố Nhã Thiển dẫn hai đứa con đi ăn cơm trước, sau đó đi dạo khu thời trang trẻ em, trước kia, lúc biết được Dạ Lê là con của mình, Cố Nhã Thiển vẫn luôn nghĩ, nếu mình có một đứa con gái thì hay rồi.

Cô nhất định sẽ ăn mặc cho con gái mình như công chú nhỏ.

Mỗi ngày đều sẽ cho con bé mặc những bộ váy xinh đẹp.

Mấy ngày nay, lúc rảnh rỗi, cô sẽ đo số đo của Tinh Tinh, cũng thiết kế mấy bộ quần áo trẻ em, đợi lúc có thời gian sẽ đưa đến tiệm làm ra thành phẩm.

Nhân viên bán hàng than thở: "Trời ạ, thật là đáng yêu."

Bé gái phấn điêu ngọc mài, tóc dài đen nhánh mềm mại phủ trên vai, lộ ra cái trán trắng nõn no đủ, cài lên một cái kẹp tóc dâu tây, đôi mắt đen nhánh sáng ngờ tròn như quả nho, mặc váy vải voan màu hồng, giống như một con búp bê tinh xảo vậy.

Một bên, Cố Dạ Lê nhăn chặt mày nhỏ, mặc áo sơ mi sọc ca rô, thắt một cái cà vạt nơ bướm màu xanh dương, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú lạnh lùng, vừa ngầu vừa tinh xảo.

Có thể sinh ra hai đứa con xinh đẹp như vậy, chắc chắn điều kiện của ba mẹ nó đều không tệ chút nào.

Nhân viên bán hàng hâm mộ nhìn về phía Cố Nhã Thiển, cô chỉ mặc một thân váy đầm đơn giản, đội mũ vành nhỏ, dáng người nhỏ nhắn, khí chất tao nhã.

Cố Nhã Thiển hài lòng nhìn cách phối đồ cho hai đứa con mình, lại mua mấy bộ quần áo cho Tinh Tinh, cô phát hiện dù Tinh Tinh mặc gì cũng đều rất đáng yêu, không nhịn được cúi đầu hôn một cái, sau đó thanh toán tiền rồi dẫn hai đứa bé rời khỏi khu quần áo trẻ em.

Cô cầm tay của hai đứa bé: "Tinh Tinh, Dạ Lê, chúng ta đi xem phim điện ảnh đi."

Cố Tinh Tinh rất kích động gật đầu: "Được."

Chỉ cần ở cùng mẹ, cho dù làm gì cũng vui vẻ!

Nếu hôm nay ba cũng đến thì tốt rồi.

Ba đi đâu rồi nhỉ!

Đáy mắt Cố Dạ Lê cũng mang theo chờ mong, Cố Nhã Thiển xoa tóc cậu bé, mua xong vé xem phim còn phải đợi đến mười lăm phút nữa mới bắt đầu chiếu, cho nên phải đợi ở bên ngoài, cô cong người để ngang bằng tầm mắt với Dạ Lê: "Dạ Lê, có còn giận mẹ không?"

Cố Nhã Thiển rất hiểu cậu bé.

Cho nên Cố Nhã Thiển cũng rất thương, cô không cho Dạ Lê một tuổi thơ tốt đẹp, ba và mẹ đều không ở bên cạnh, cũng bởi vì như thế, từ nhỏ Cố Dạ Lê đã không có cảm giác an toàn, cực kỳ ỷ lại Cố Nhã Thiển.

Cố Nhã Thiển ôm lấy cậu bé, vô cùng thân thiết cọ cọ hai má của cậu bé.

Cô giả vờ đáng thương: "Mẹ rất khó chịu, Dạ Lê không quan tâm mẹ."

Một lát sau, cậu bé rầu rĩ mở miệng: "Ai không quan tâm mẹ chứ."

"Vậy con hôn mẹ một cái có được không." Cố Nhã Thiển đưa má đến gần.

Cố Dạ Lê khẽ nghiêng người về phía trước, Cố Tinh Tinh cũng nghiêng người về phía trước, hôn lên má Cố Nhã Thiển trước một bước: “Mẹ, Tinh Tinh thích mẹ.”

Cố Dạ Lê có chút gấp gáp, lập tức ném cảm xúc tức giận linh tinh ra sau đầu, ôm lấy cổ Cố Nhã Thiển, hôn một cái: “Dạ Lê cũng thích mẹ.”

...