Chương 270: Ý của ông là tôi đáng đời sao?


...

Nhìn thấy miệng của đối phương đóng đóng khép khép.

Mấy câu ông ta nói cô đều không nghe thấy.

Cô mím chặt môi.

Cố hết sức làm mình tỉnh táo lại.

Qua một lúc lâu, người đàn ông trung niên thấy cô vẫn không nói gì, nhìn vẻ mặt trở nên lạnh lẽo rõ ràng của cô thì không lên tiếng nữa, chỉ thở dài.

Cố Nhã Thiển nhìn ông ta, thì ra, ông ta chính là Lưu Chấn Khang, cái người đàn ông từ nhỏ đã đuổi cô và mẹ ra khỏi cửa, cái người đàn ông vô tình vô nghĩa kia.

Cố Nhã Thiển từng nghĩ, lần này đến thành phố Hải Châu phải tìm đến người này, nhưng lại không ngờ, người này cứ như vậy đứng ở trước mặt mình, không chút giấu diếm nói cái gì mà muốn cô tha thứ cho đứa con gái kia của ông ta.

Cô chỉ cảm thấy buồn cười. Truyện chính ở == Trum Truyen. org ==

Càng cảm thấy tức giận không đáng vì mẹ!

Loại đàn ông này, dựa vào cái gì đáng để mẹ thích chứ..

Cô nhắm nhắm mắt, gió của hoàng hôn sau cơn mưa có chút lạnh lẽo. Vẻ mặt Cố Nhã Thiển không chút thay đổi khẽ cười: "Tôi nghĩ, mẹ cũng không muốn nhìn thấy ông, hy vọng, sau này ông đừng đến làm phiền mẹ nữa."

Lưu Chấn Khang nhìn bia mộ, ánh mắt phức tạp, rất lâu không lên tiếng nói chuyện.

Có một số chuyện, cô nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được, có thể khiến mình bình tĩnh mỉm cười đối mặt, nhưng lúc thật sự đối mặt, Cố Nhã Thiển mới biết, mình hoàn toàn không chịu đựng được.

Cô vào lúc này, chỉ muốn rời khỏi đây.

Cô cảm thấy rất buồn cười!

Cô nhìn người mình nên gọi là ‘ba’ đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt xinh đẹp vẫn không có chút cảm xúc như trước, cô đặt mắt lên trên bia mộ.

"Mẹ, ngày mai con lại đến thăm mẹ."

Sau đó cô xoay người.

Lúc đi ra khỏi nghĩa trang.

Lưu Chấn Khang đuổi theo, lời nói vô cùng lo lắng: "Cố Uyên, có nói thể nào ba cũng nuôi con nhiều năm như vậy, cớ gì con phải tuyệt tình như thế chứ, tuy Thanh Vũ làm sai, nhưng dù sao nó cũng là em gái con, chuyện năm đó là nó sai, bọn ba cũng đã trả giá đắt rồi, Lưu thị phá sản, như thế đã đủ rồi, bây giờ con không sao, ba cũng yên tâm hơn, chỉ là chuyện của Thanh Vũ mong con bảo Tô Ngọc Kỳ giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho nó đi.."

Cố Nhã Thiển nở nụ cười, cô dừng bước.

"Như vậy, ý của ông là, tôi đáng đời sao?"

Tuy cô không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng không có nghĩa cô bị ngốc, từ trong lời nói của Lưu Chấn Khang, cô không khó đoán được Lưu Thanh Vũ kia, cũng chính là em gái cô chắc chắn từng tính kế mình.

Có lẽ không chỉ là một lần.

"Ba..." Lời nói của Lưu Chấn Khang bị nghẹn lại...

Ông biết mình làm thế này rất ích kỷ, nhưng mà, dù sao Thanh Vũ cũng là con gái ruột của ông, sao ông có thể trơ mắt đứng nhìn được chứ.

Lúc trước Tô Ngọc Kỳ chỉ nói một câu đã dễ dàng thu mua Lưu Thị ông vất vả kinh doanh nhiều năm.

Lại một câu trực tiếp gắn cho ông cái tội danh tình nghi có dính líu đến gian lận trong kinh doanh, tất cả bất động sản trên danh nghĩa của ông đều bị ngân hàng niêm phong, các loại điện thoại và đồng hồ cổ đều bị gán nợ...

....

Trên đỉnh đầu là một vùng dây điện đan xen dày đặt che phủ bầu trời, che phủ cả ánh mặt trời.

Mặt đất sau cơn mưa là rêu xanh ẩm ướt trơn trượt.

Cố Nhã Thiển đi theo phía sau Lưu Chấn Khang đến tận cùng trong một cái ngõ nhỏ, bước đến trước một cánh cửa sắc sơn đỏ loang lổ.

Lưu Chấn Khang lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cố Nhã Thiển đi vào.

Tuy cô có chút bất ngờ rằng cả nhà Lưu Chấn Khang sẽ ở đây, nhưng cũng không khiếp sợ lắm.

Trong sân trống không, rêu xanh ướt rượt trên mặt đất giống y như bên ngoài, mọi thứ lọt vào trong tầm mắt đều là nghèo túng, cô đi vào trong nhà.

Đồ dùng trong nhà cũng không nhiều, rất cũ, nhưng cũng coi như ngăn nắp.

"Con đợi ở đây đi, ba đi tìm cho con.” Lưu Chấn Khang nói xong thì đi vào trong phòng ngủ.

Cố Nhã Thiển ngồi trên sô pha, nhìn đồng hồ nữ sĩ trên cổ tay.

Sở dĩ cô đến đây là vì Lưu Chấn Khang nói, có đồ vật của mẹ, muốn đưa cho cô.

Nếu là thứ mẹ để lại, vậy, cô nhất định phải lấy đi.

Ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Có người đi vào.

Sau đó là một giọng nữ chói tai khiếp sợ vang lên: "Cố Uyên, sao mày vẫn chưa chết...."

Cố Nhã Thiển bình tĩnh nâng mắt lên, nhìn cô gái trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp ăn mặc cả người nhìn như xa hoa nhưng thật ra đều là hàng nhái đang đứng trước mắt mình, từ trong mắt cô gái này.

Cố Nhã Thiển có thể nhìn thấy rõ ràng, có rất nhiều cảm xúc, ngoài khiếp sợ, rõ ràng nhất chính là ghen tị, ghen tị mạnh mẽ.

Cô không khó đoán ra, người này chính là Lưu Thanh Vũ.

"Không thể nào.. không thể nào, sao mày có thể còn sống được... sao mày có thể còn sống chứ..." Lưu Thanh Vũ cuống quýt lùi từng bước về phía sau, đúng lúc Trần Quân Mai trở về từ bên ngoài, Lưu Thanh Vũ đi tới trốn ở sau lưng Trần Quân Mai, cả người giống như vừa bị dọa sợ vậy: “Mẹ, nó về, Cố Uyên về rồi...”

Trần Quân Mai nhìn thấy Cố Uyên, cũng khiếp sợ giống thế.

Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Nhã Thiển không chút thay đổi, bình tĩnh nhìn cảm xúc trên mặt hai người, giống như đều ước rằng... cô chết rồi..

"Tôi còn sống rất tốt, thế nào, cô rất bất ngờ sao?"

Lưu Chấn Khang đi ra từ trong phòng ngủ, trong tay cầm một hộp nhung màu đỏ, đi tới trước mặt Cố Nhã Thiển, cau mày nhìn Trần Quân Mai và Lưu Thanh Vũ: “Đủ rồi, đi vào phòng.”

Khóe mắt Trần Quân Mai nhìn thấy hộp trang sức Lưu Chấn Khang cầm trong tay, lập tức giành tới: "Ông hay lắm, đây chính là thứ đáng giá nhất trong nhà, ông thế mà còn muốn đưa cho con của người phụ nữ đê tiện kia!!"

Lưu Chấn Khang không vui: "Câm miệng, lúc trước tôi đã cảnh cáo bà rồi, không được để tôi nghe thấy mấy lời như vậy nữa."

Ánh mắt ông dừng trên hộp trang sức Trần Quân Mai đang nắm chặt trong tay: "Trả lại cho tôi, đây là đồ của Thanh Chi, đương nhiên phải đưa cho Cố Uyên rồi."

Cố Nhã Thiển nhìn bộ dáng xấu xí của Trần Quân Mai ở trước mặt, lại thêm từng câu nói sỉ nhục mẹ mình của bà ta, chỉ cảm thấy chán ghét.

Đáy mắt của cô trở nên lạnh lùng: "Trả đồ của mẹ tôi lại cho tôi, bà không xứng chạm vào đồ của mẹ tôi."

"Cái gì là đồ của mày, đồ trong nhà tao thì chính là của tao!" Lưu Thanh Vũ vừa mới nói xong, đã đụng phải ánh mắt lạnh như băng của Cố Nhã Thiển, làm trái tim cô ta sợ hãi run lên.

Cố Uyên này, hình như không giống với trước kia.

Nhìn Cố Uyên mặc quần áo đơn giản nhưng đều là nhãn hiệu xa hoa, đồng hồ nữ sĩ trên cổ tay cũng lên đến bảy con số, khuôn mặt lại còn xinh đẹp lóa mắt hơn cả hai năm trước, ghen tị, hận thù, tràn ngập trong lồng ngực của Lưu Thanh Vũ.

Dựa vào cái gì mà cô ta vẫn không chết!!

Dựa vào cái gì mình lại sống một cuộc sống như vậy!

Đáy mắt cô ta vặn vẹo, giành lấy hộp trang sức trong tay Trần Quân Mai, mở ra nhìn chiếc nhẫn ngọc bên trong: "Cố Uyên, không phải mày muốn cái này sao?"

Cô ta cười lớn buông tay: "Vậy mày nhặt từ dưới đất lên đi."

Nhẫn ngọc rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.

Con ngươi của Cố Nhã Thiển khẽ co rút.

Ngón tay nắm lại rồi buông ra, đi tới mấy bước nâng tay trực tiếp tát mạnh Lưu Thanh Vũ một cái: "Cô sẽ phải trả giá lớn vì hành động của mình hôm nay!"

...