...
Trần Lịch Sênh, Từ Tư Niên, Đào Gia Thiên, Giang Kỳ là bốn người bạn chơi chung với nhau, hôm nay là sinh nhật của Từ Tư Niên, nên mấy người bạn này cũng tới để chúc mừng, bên cạnh họ đều dắt theo bạn gái hoặc là bạn nữ đồng hành của mình.
Mấy người phụ nữ đang ngồi ở một bên tám chuyện về trang sức mỹ phẩm.
Ngu Thanh Âm trông như một con thiên nga kiêu ngạo, cô ta ngẩng cao đầu, ngực ưỡn lên, gióng tai mình lên nghe mấy lời nịnh hót: “Chị Thanh Âm, túi của chị đẹp ghê, là mẫu mới nhất của năm nay đúng không.”
“Đúng vậy, có tiền cũng không mua được đó.”
Khóe môi Ngu Thanh Âm càng ngày càng nở nụ cười xán lạn.
…..
“Anh Thiên, anh đang nhìn gì vậy.” Giang Kỳ nói, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười nhìn Đào Gia Thiên: “Tới lượt anh đánh bài rồi đó.”
Dường như hôm nay Đào Gia Thiên không được vui thì phải, cứ chằm chặp nhìn vào điện thoại mãi thôi, hình như đang chờ cuộc gọi đến, nhưng không đợi nổi nữa, chơi xong hai ván anh liền đứng lên: “Ra ngoài hút thuốc đã.”
Một người đàn ông khác ngồi xuống thế chỗ, bốn người tiếp tục chơi.
Từ Tư Niên mở miệng nói: “Anh Thiên sao vậy nhỉ, tâm trạng không tốt sao? Thắng hai ván bài rồi mà cũng không vui hả?”
Anh đưa tay chọc chọc vào người đàn ông anh tuấn nho nhã bên cạnh: “Anh Sênh bình thường anh thân với anh Thiên nhất, anh có biết anh ấy bị sao không?”
Đôi môi mỏng của Trần Lịch Sênh hơi cong lên: “Mộc Như Phương trở về rồi.”
“Cái gì?” Giang Kỳ sợ tai mình nghe lầm: “Anh nói cái gì?”
Từ Tư Niên và một người đàn ông khác cũng sững sờ giây lát, vẻ mặt vui vẻ của Từ Tư Niên cũng khựng lại, anh trở nên nghiêm túc: “Anh nói gì, Mộc Như Phương về rồi?”
Tên của người phụ nữ này, mấy người bọn họ không ai là không biết, không ai là không rõ, bởi vì người phụ nữ này là một sự tồn tại không thể xóa nhòa trong trái tim của Đào Gia Thiên. Ngay cả Thiệu Vy Vy cũng không bằng một phần của cô.
Trần Lịch Sênh ném một tấm bài: “Được một thời gian rồi.”
Từ Tư Niên bảo cô gái bên cạnh xáo bài, hàng lông mày hơi nhướng lên, anh khẽ cười: “Hèn gì, hèn gì tâm trạng của anh Thiên lại có gì đó không đúng, mấy ngày trước em có rủ ảnh tới chơi, anh ấy nói bận công việc, lần trước đi bar anh ấy nốc cả vài chai rượu, say đến không ra thể thống gì nữa, xém chút nữa dạ dày của anh ấy chảy máu phải vào bệnh viện.”
Anh cười cười mắng một câu: “Haiz, anh nói xem, người phụ nữ này có phải là có độc hay không, anh Thiên bị mất trí nhớ rồi mà vẫn mê mệt cô ta.”
“Đẹp thì đẹp, vấn đề chính là cô ta quá đẹp rồi, loại phụ nữ này, chắc chắn là có độc.”
Còn không phải sao?
Đào Gia Thiên bị trúng độc rồi, không cách nào cứu chữa nữa.
Trúng phải độc của người phụ nữ này, trúng phải độc dược trí mạng do chính tay người phụ nữ này hạ rồi.
Bầu không khí trong phòng bao rất nhộn nhịp, đủ các loại thanh âm trò chuyện, mấy người đàn ông tụ tập chơi bài với nhau, mấy người phụ nữ thì tụm năm tụm bảy tám chuyện trên trời dưới đất, nhưng khi Ngu Thanh Âm nghe thấy ba chữ ‘Mộc Như Phương’.
Cô ta cắn chặt răng.
Không chỉ đơn giản là cô ta nghe thấy, mà hai người danh môn khuê nữ bên cạnh cũng nghe được, bọn họ bắt đầu xì xào bàn tán.
“Mộc Như Phương là ai vậy, sao tôi lại thấy có chút quen tai nhỉ.”
“Cô không biết sao?” Một khuê nữ khác nói: “Là người ban đầu kết hôn với Đào Gia Thiên đó….”
Vừa dứt lời thì ánh mắt của họ liền ập lên người Ngu Thanh Âm, nhìn xem sắc mặt cô ta có thay đổi gì không, sau đó mới tiếp tục nhỏ tiếng nói tiếp: “Nghe nói ở hôn lễ của Mộc Như Phương và Đào Gia Thiên, cô ta đã hạ độc Đào Gia Thiên…Đào Gia Thiên xém chút nữa….”
Cho dù đều là phụ nữ thì cũng đều không thể không thừa nhận: “Tôi nhớ, Mộc Như Phương quả thực rất đẹp, vừa lãnh đạm vừa kiều diễm, Đào Gia Thiên xém chút nữa đã ngã gục trên người cô ta rồi.”
Mấy vị danh môn khuê nữ nhỏ tiếng bàn tán xôn xao.
Ngu Thanh Âm tay bưng ly rượu mà răng cắn ngấu nghiến, nhưng trên mặt cô ta vẫn gắng gượng nở nụ cười, nhìn rất kì cục.
Mộc Như Phương, Mộc Như Phương.
Quả nhiên, người phụ nữ này lại trở về rồi.
Tuy Ngu Thanh Âm rất tự tin về diện mạo và gia thế bối cảnh của mình, nhưng chỉ khi đứng trước mặt Mộc Như Phương, cho dù người phụ nữ này có đang trong lúc sa sút nhất, nhếch nhác nhất, cô cũng không tài nào so được, bốn năm trước khi Mộc Như Phương còn ở trong tù, Ngu Thanh Âm đã từng đến đó xem thử nhưng Mộc Như Phương đã từ chối không gặp bất kì ai.
Ngu Thanh Âm đã dùng một chút thủ đoạn ép Mộc Như Phương không gặp không được, lúc đó cô ta vui đến nỗi phát điên, nhưng khi nhìn thấy Mộc Như Phương mặc trên người một chiếc áo phạm nhân, chỉ là một bộ đồ sọc xanh bình thường thôi, còn cô là một thiên kim tiểu thư đài các áo gấm hàng hiệu.
Nhưng Mộc Như Phương vẫn quyến rũ và quý phái, lạnh lùng và kiêu ngạo, khuôn mặt ngũ quan vẫn tinh tế dù cho không có bất kì một hạt phấn nào trên mặt.
Cô chỉ như một hạt bụi nhỏ khi đứng trước mặt Mộc Như Phương mà thôi.
Nhưng mà bây giờ, Mộc Như Phương đã thật sự trở về rồi.
…..
Sau khi Đào Gia Thiên hút xong hai điếu thuốc, ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào điện thoại, trong nửa tháng này, khoảng từ 5 tới 6 giờ Diên Phong sẽ đều đặn theo lệnh của Mộc Như Phương gọi hỏi anh hôm nay có đến không.
Nhưng bây giờ, đã qua giờ mất rồi.
Nhưng điện thoại anh vẫn không một động tĩnh nào cả.
Quả nhiên, người phụ nữ này chỉ đang giả vờ mà thôi, bây giờ cô không giả vờ nổi nữa rồi sao? Anh sớm đã biết rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này rồi mà.
Nhưng trong lòng anh lại đột nhiên cảm thấy mất mát trống rỗng.
Nửa tháng nay anh đã quen rồi, quen với việc nhận điện thoại vào buổi tối, anh nhốt cô ở trong căn biệt thự, như một chiếc lồng giam khổng lồ đẹp đẽ, cô trở nên ngoan ngoãn, nói sau này sẽ cố gắng nghe lời anh, anh đến biệt thự cô sẽ mỉm cười với anh, sẽ biến căn biệt thự ấm áp như một gia đình.
Một căn nhà ấm áp.
Cô ấy giống như một cô vợ nhỏ hiền lành dịu dàng mỗi ngày đều chờ đợi chồng mình về nhà.
Anh sắp trở nên lạc lối nữa rồi, anh nhớ tới đứa bé gái kia.
Đứa bé gái tên là Nặc Nặc.
Là đứa con của cô và một người đàn ông khác.
Người đàn ông dựa lưng vào cửa sổ, gió lạnh bên ngoài phà vào trong khiến sống lưng anh lạnh rét, sắc mặt anh trầm ngâm, điếu thuốc trên ngón tay anh đã cháy đến gần hết, làn khói trắng tỏa ra mù mịt.
“Gia Thiên.”
Một thanh âm dịu dàng vang lên.
Đào Gia Thiên ngước mắt lên, nhìn thấy Ngu Thanh Âm đang đi tới, cô ta đi trên chiếc giày cao gót nở nụ cười rạng rỡ: “Gia Thiên, mau vào đây đi, Cậu Từ bọn họ vẫn còn đợi anh đó.
Đào Gia Thiên ừ một tiếng.
Anh dập tắt điếu thuốc trên tay mình rồi ném vào sọt rác.
…..
Mộc Như Phương ngủ mê man, cô chỉ cảm thấy như có một bàn tay đang nhẹ nhàng đẩy cô, cô mơ mơ hồ hồ mở mắt thì nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của cô người làm.
Cô người làm không nói được chỉ có thể dùng thủ ngữ, nhưng Mộc Như Phương rất mệt, cả người cô rã rời, cô không nhìn rõ, cô ấy như là đang muốn hỏi cô không khỏe ở chỗ nào.
Cô nhắm mắt lại.
Cô người làm lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Diên Phong, cô không nói chuyện được chỉ có thể ‘ u u a a’, Diên Phong cảm thấy có gì đó không đúng nên lập tức chạy quay đó, anh nhìn thấy đống thủ ngữ lộn xộn của người làm, phiền quá, Diên Phong bước nhanh lên lầu.
Anh vốn dĩ không được phép vào phòng ngủ của Mộc Như Phương, nhưng bây giờ không nên quản quá nhiều nữa, Mộc Như Phương mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm màu hồng, làn da trắng nõn, hai mắt nhắm chặt, hai gò má ửng hồng một cách không bình thường.
Anh nói một câu: “Đắc tội rồi.”
Sau đó anh đưa tay sờ vào trán của Mộc Như Phương, quả nhiên, nóng bừng, Mộc Như Phương bị sốt rồi.
Hèn gì, hèn gì hôm nay Mộc Như Phương không đến hỏi anh hôm nay cậu chủ có về không.
…..
Đào Gia Thiên ủ rủ uống hết vài ly rượu, anh bị Từ Tư Niên ngăn lại: “Anh Thiên anh uống nhiều quá rồi, chúng ta chơi bài tiếp đi.” Anh chủ yếu là lo cho dạ dày của Đào Gia Thiên, sao lại uống rượu điên cuồng như vậy chứ.
Điện thoại vang lên.
Đào Gia Thiên nhìn thấy trên màn hình hiện lên hai chữ Diên Phong.
Anh cầm lấy điện thoại nhưng không nói gì cả, đầu dây bên kia thốt lên: “Cậu chủ, Cô Mộc sốt rồi, sốt cao không giảm.”
...