...
Trên khuôn mặt mộc xinh đẹp tinh tế của Mộc Như Phương vẫn mang theo nụ cười như trước, dường như cũng không bị uy hiếp vì lời nói của Tống Thấm Như, cô hờ hững nhìn về phía Tống Thấm Như, sau đó dùng thủ ngữ nói với Lôi Minh: “Từng nghe nói tới.”
Dáng vẻ lạnh lùng hờ hững này của Mộc Như Phương càng khiến Tống Thấm Như cắn răng chặt hơn.
Bà ta nhìn Mộc Như Phương, khuôn mặt này đúng là một tai hoạ, lúc trước bà ta nên huỷ đi nó mới phải!
Như vậy cũng sẽ không đến đây quyến rũ con trai của bà ta!
Bà ta đứng lên: “Chỉ nghe nói tới thì quá nông cạn rồi, không bằng tôi đưa cô đi tham quan nhà lao ám vệ của chúng tôi trông thế nào, dù sao cô cũng đi ra từ nhà họ Đào mà!”
Đào Kiệt lên tiếng: “Thấm Như à… Cô Trọng là khách.”
Tống Thấm Như: “Đương nhiên rồi!”
Bà ta đi mấy bước tới trước mặt Mộc Như Phương: “Mời đi, tôi dẫn cô.” Tống Thấm Như nói ra từng chữ, ánh mắt độc ác: “Đi… xem… thử.”
…
Cao ốc Đào Thị.
Trong phòng làm việc Tổng Giám đốc.
Người đàn ông với dáng người thon dài đứng trước cửa sổ sát đất, anh đang nói chuyện điện thoại, đầu bên kia là Trần Binh, một trong những ám vệ của nhà họ Đào, cùng với Diên Phong đều từng là trợ thủ đắc lực của anh: “Gia, anh Phong xảy ra chuyện rồi…”
Đào Gia Thiên mím môi.
“Mấy hôm trước anh Phong bị tấn công, bây giờ còn ở trong bệnh viện, bác sĩ nói đầu của anh ấy bị thương rất nặng, rất khó tỉnh lại…” Trần Binh nghiến răng: “Là một tổ chức bí mật, chúng ta chưa từng mâu thuẫn gì với tổ chức kia cả, trước đó em tưởng là cậu năm Trần làm, nhưng không ngờ đối phương giấu quá kỹ, hình như là nhằm vào chúng ta…”
Tổ chức bí ẩn?
Người Đào Gia Thiên đắc tội không ít, người muốn khiến anh chết cũng nhiều, anh từ từ híp mắt lại: “Tôi không quan tâm đối phương là ai, điều tra rõ ràng, trả lại gấp trăm lần!”
“Vâng!”
“Tổng Giám đốc Đào.” Trợ lý gõ cửa đi vào.
“Tổng Giám đốc Đào, vừa nhận được điện thoại của Quản gia Lôi… Nói là cô Đào Y Y mất tích, bà chủ nghi ngờ là cô Mộc làm, cho nên đưa cô Mộc đến nhà lao ám vệ.”
“Cậu nói cái gì?” Người đàn ông thay đổi sắc mặt!
Tống Thấm Như lại có thể đưa Mộc Như Phương đến chỗ như nhà lao ám vệ, sắc mặt Đào Gia Thiên lập tức trở nên lạnh lẽo, lấy âu phục treo trên giá áo đến, lập tức đi ra ngoài, đi tới cửa, anh dừng chân lại nói: “Cuộc họp buổi chiều để Tổng Giám đốc Trần đi xử lý.”
“Vâng!”
Người biết vị trí nhà lao ám vệ của nhà họ Đào không nhiều.
Mắt Mộc Như Phương bị che một tầng vải màu đen, sau đó bị dẫn lên xe, đối phương rất nhẹ nhàng đẩy cô vào xe, cô biết Tống Thấm Như ngại nhà họ Trọng, không dám làm hại gì đến mình, nhưng chắc chắn sẽ có động tay động chân trút giận một chút.
Đôi mắt bị che lại, xe vững vàng chạy về phía trước.
Cửa sổ xe đang mở ra.
Gió thổi lên khuôn mặt người phụ nữ, tuy Mộc Như Phương không biết đường đi, nhưng cô ngửi thấy mùi hoa hồng lượn lờ trong gió.
Mùi rất nồng.
Từ nhà họ Đào chạy tới đây chỉ khoảng mười phút, nhưng mùi hoa nồng như vậy, hoặc là đi ngang ra cửa hàng bán hoa, hoặc là xung quanh có trồng rất nhiều vườn hoa hồng.
Nghĩ đến vườn trồng hoa hồng.
Trong đầu Mộc Như Phương xuất hiện một nơi.
“Xuống xe!”
Xe dừng lại, có người thô lỗ kéo cô.
Chân của Mộc Như Phương vốn đã bước ra khỏi xe, đột nhiên bị kéo mạnh một cái nên trẹo chân, cô đau đến tái cả mặt, nhưng mắt bị che kín, miệng cũng không nói được, chỉ có thể mặc cho hai ám vệ nắm cánh tay cô chạy về phía trước.
“Đây là lần đầu tiên có phụ nữ bị đưa vào nhà lao ám vệ đấy.”
“Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy người phụ nữ xinh đẹp như thế…”
“Được rồi, đừng lắm miệng, chúng ta không trêu vào người phụ nữ này được đâu.”
“Bà chủ đã dặn dò rồi, không cần nể mặt cô ta! Cô chủ nhà họ Trọng thì thế nào? Ở đây không phải vẫn nghe theo chúng ta ư!”
“Cẩn thận đấy, đừng để cô ta bị thương, đến sau đó lại không báo cáo kết quả được.”
“Biết rồi!”
Nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người này, Mộc Như Phương biết ngay Tống Thấm Như đã dặn dò từ trước rồi.
Tiếng xích sắt leng keng vang lên, sau đó là tiếng mở cửa.
Mùi rỉ sét phả vào mặt… còn có mùi không nói thành lời.
“Ngồi ở đây.”
Mộc Như Phương bị đè lên ghế.
Sau đó hai tay vắt lên tay ghế, miếng dán nhô ra từ trên tay ghế khoá cổ tay Mộc Như Phương lại. Cô theo bản năng kháng cự một chút, cô không nhìn thấy, trước mắt là băng gạc màu đen, cảm giác thế này rất không an toàn, tuy cô biết Tống Thấm Như không dám làm gì mình, ít nhất mặt ngoài là vậy, vết thương lớn một chút sẽ không thể nào xuất hiện trên người cô, nhưng mà…
“Nghe nói người phụ nữ này bị câm, tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp như vậy, che băng gạc cũng xinh đẹp, con mẹ nó… Đây là lần đầu tiên ông đây gặp cực phẩm như thế, vừa nghĩ đã…”
Mấy lời nói thô tục thấp hèn khiến Mộc Như Phương nhíu mày.
Đột nhiên có một thứ gì đó lạnh như băng quần trên cổ tay cô.
Giống như có dòng điện chạy qua.
Cả cánh tay trái đều hơi run lên.
Sau đó có người hỏi: “Có phải ba ngày trước cô từng gặp cô Y Y không.”
Mộc Như Phương gật đầu.
Phải…
“Một người câm, thật đáng tiếc quá…”
“Đúng thật, dù sao mang khuôn mặt như vậy, làm thế nào cũng không kêu được… quá lãng phí…”
“Khà khà…”
“Có phải cô Đào Y Y từng nói với cô chuyện đám cưới của cô ấy và nhà họ Doãn không.”
Mộc Như Phương tiếp tục gật đầu.
“Có phải cô xúi giục cô Đào Y Y trốn khỏi hôn lễ không?”
Mộc Như Phương lắc đầu.
Dòng điện vẫn ổn định như trước.
Mấy ám vệ đang tra hỏi nhìn thoáng qua máy móc, sau đó nhìn nhau, hai ám vệ trao đổi ánh mắt một chút: “Cô chắc chắn là không có à?”
Mộc Như Phương tiếp tục lắc đầu.
“Vậy cô biết cô Đào Y Y ở đâu không? Nói thật đi, ở trước máy phát hiện nói dối, chỉ cần do dự một chút sẽ phải chịu tội đấy!”
Mộc Như Phương thật sự không biết.
Đào Y Y không nói cái này với cô.
Trái tim cô vẫn đập vững vàng, không chút do dự lắc đầu.
Biểu hiện trên máy vẫn bình thường, rõ ràng là nói thật.
Một ám vệ trong đó lại hỏi mấy câu, vẫn không có vấn đề gì như trước, Mộc Như Phương thật sự không biết Đào Y Y ở đâu. Một ám vệ đi ra ngoài gọi điện thoại báo cáo chuyện này, Tống Thấm Như giận dữ, lúc này bà ta đã không thèm quan tâm Mộc Như Phương có biết tin tức của con gái mình hay không nữa, suy nghĩ duy nhất của bà ta bây giờ là muốn trừng trị Mộc Như Phương.
Ám vệ trở về lần nữa, mở dòng điện lên mức cao nhất.
Lúc đó Mộc Như Phương cảm nhận được một dòng điện khiến cả cánh tay rung mạnh, sau đó là đau đớn, đau đớn đến không nói thành lời. Sắc mặt cô lập tức tái nhợt, ngay cả màu môi cũng rất trắng, bình thường loại đau đớn này là khi doanh trại ám vệ bắt được một ít người phản bội nhà họ Đào hoặc để thẩm vấn người khác, đây chỉ là thủ đoạn bất đắc dĩ lắm mới sử dụng, đây là lần đầu tiên sử dụng trên người một người phụ nữ xinh đẹp, một ám vệ hơi do dự: “Anh Lâm, bỏ đi, dừng lại đi, còn tiếp tục nữa sẽ xảy ra chuyện đấy…”
“Bà Đào dặn dò rồi, nếu đắc tội bà Đào, chúng ta cũng không sống dễ chịu được.”
“Nhưng…”
Trước mắt Mộc Như Phương hơi mơ hồ, cô cắn chặt môi.
Một ám vệ thật sự không nhìn tiếp được nữa, ngừng nguồn điện: “Bà chủ bảo dạy dỗ cô ta cũng đã dạy dỗ rồi, nói thế nào cô ta cũng là thiên kim của nhà họ Trọng.”
Thứ lạnh như băng trên cổ tay bị thu lại, nhưng cảm giác đau đớn này vẫn còn đó, cánh tay cô vẫn đang run rẩy, sau đó thứ khoá trên cổ tay cũng biến mất. Tai Mộc Như Phương kêu ù ù, qua một lúc lâu, cảm giác đau đớn này mới dần mất đi, chỉ là cô đã mất hết sức lực, muốn đứng dậy, nhưng cổ chân lại đau đớn…
Bỗng nhiên có tiếng bước chân vội vàng vang lên.
Sau đó là tiếng của ám vệ: “Cậu chủ… sao cậu lại đến đây…”
...