...
Mộc Như Phương gật đầu.
Hai chân Trọng Tử Việt vắt chéo đạp trên mặt bàn, anh tựa trên ghế salon, giọng nói lười biếng: “Chị, lúc trở về mang cho tôi một ly trà sữa.”
Bước chân Mộc Như Phương dừng lại, quay người nhìn anh, chờ anh nói muốn uống vị gì.
Trọng Tử Việt nói: "Mang cho tôi một ly chanh việt quất đi, cho ít đá, sau đó cho mẹ một ly trà sữa khoai môn.”
Minh Lê nói: "Quá ngọt, chỉ có người trẻ tuổi các con thích uống.” Nhưng nhìn con trai mình, trong lòng lại rất vui vẻ, bà nói với Mộc Như Phương: "Mau đi đi, không cần mua trà sữa cho ta, các con cứ uống đi.”
Mộc Như Phương mỉm cười gật đầu, cô nhìn thoáng qua Trọng Tử Việt, sau đó rời đi.
- ---
Cùng Đào Y Y hẹn ở một cửa hàng trà sữa trong trung tâm thương mại, Mộc Như Phương tới trước, cô gọi hai ly trà sữa, khẩu vị của Đào Y Y thích cô vẫn còn nhớ rõ, chờ khoảng tầm mười phút thì Đào Y Y đến, Mộc Như Phương đem trà sữa cho cô, Đào Y Y uống một ngụm sau đó nghỉ ngơi một lúc.
"Làm thế nào đột nhiên cô nghĩ tới tôi.”
Đào Y Y mặc dù quen biết Mộc Như Phương đã lâu, nhưng từ nhỏ Đào Y Y đã không thể nào thích Mộc Như Phương, bởi vì Mộc Như Phương quá đẹp, lúc chơi đùa cùng Mộc Như Phương tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn ở trên người Mộc Như Phương, mà Mộc Như Phương này vì không thể nói chuyện nên từ nhỏ đã thanh cao, thế nhưng cô càng thanh cao thì càng xinh đẹp hơn, người thích theo đuổi Mộc Như Phương lại càng nhiều hơn, cô mới là đại tiểu thư nhà họ Đào nhưng không có ai nhìn cô, nhưng cũng không được cho là chán ghét, chỉ có thể nói là ghen tị, nhưng sau đó, trong đám cưới…
Mộc Như Phương đầu độc Đào Gia Thiên.
Đào Gia Thiên hôn mê bất tỉnh, Đào Y Y liền căm thù Mộc Như Phương, sau đó Mộc Như Phương biến mất, một thời gian thật dài, thật nhiều năm, đột nhiên Mộc Như Phương lại trở về.
Anh trai mất trí nhớ, trở nên căm thù Mộc Như phương, Đào Y Y cũng hận!
Anh trai rất thích Mộc Như Phương, nhưng cô lại ở phía sau ra tay làm tổn thương anh trai.
Mỗi lần Đào Y Y đều nghĩ may là anh trai mất trí nhớ, nếu không sẽ bị người phụ nữ này dây dưa!
Nhưng bây giờ…
Trải qua không ít sự việc, Đào Y Y cũng đã trưởng thành, những người phụ nữ muốn đến gần Đào Gia Thiên không ít, là em gái, Đào Y Y đều biết, ví dụ như Hạ Thư Dao, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm lên người anh trai của cô.
Thế nhưng cho dù Đào Gia Thiên bị mất trí nhớ hay bị tổn thương, trái tim bất kể là yêu hay hận đều ở trên người Mộc Như Phương.
So với những người phụ nữ khác thích anh trai của mình, Thiệu Vy Vy cũng tốt, Ngu Thanh Âm hay Hạ Thư Dao cũng tốt, hay là Mộc Như Phương cũng tốt hơn một chút, dù sao cũng không đáng ghét như vậy!
Hơn nữa, Đào Y Y cũng không phải kẻ ngốc, tối thiểu thì Mộc Như Phương cũng không có nhiều tâm tư như vậy, không giống như Ngu Thanh Âm và Thiệu Vy Vy sau lưng đều là một đống âm mưu lớn.
Nhớ tới Thiệu Vy Vy, Đào Y Y vừa uống trà sữa vừa nhìn Mộc Như Phương: "Này, cô có nghe nói qua chuyện của Thiệu Vy Vy không?”
Thiệu Vy Vy?
Mộc Như Phương lần thứ hai nghe được cái tên này.
Cái tên này đối với cô mà nói, rất xa lạ, đã rất lâu rồi cô chưa từng nghe qua.
Cô lắc đầu, không có, sao vậy?
"Thiệu Vy Vy đó, cô ta đột nhiên biến mất, biến mất trong một thời gian rất dài, nhưng…... Bị bới ra là đạo văn, cái này cũng không sao, chủ yếu là chồng của cô ta…”
Thiệu Vy Vy này vốn là đã về nước, vẫn luôn ở nhà họ Đào.
Nhưng đột nhiên lại biến mất.
Đào Y Y vẫn nghĩ là anh trai sẽ có cảm xúc khác khi Thiệu Vy Vy đột nhiên biến mất, nhưng ai ngờ khi Thiệu Vy Vy biến mất, Đào Gia Thiên cũng chỉ sai người đi tìm, về phần kết quả như thế nào, không biết được, mà trên mặt Đào Gia Thiên cũng không có bất kỳ thay đổi gì, nét mặt bình tĩnh đó giống như hỏi bữa sáng cô đã ăn cái gì?!!
Việc này…
Lúc ấy chuyện Thiệu Vy Vy đột nhiên biến mất cô cùng mẹ đều rất khiếp sợ, ai nghĩ tới, Đào Gia Thiên lại bình tĩnh như hồ nước lặng.
Đến bây giờ Đào Y Y mới lờ mờ biết, là bởi vì không có cảm giác!
Bởi vì đối với Thiệu Vy Vy không cảm giác, cho nên Thiệu Vy Vy biến mất hay không, anh trai cũng không để ý.
Đào Y Y thường xuyên nghĩ, có phải vì anh trai mất trí nhớ nên mới không nhớ rõ Thiệu Vy Vy.
Nếu anh trai không bị mất trí nhớ, vẫn còn nhớ Thiệu Vy Vy, có phải sẽ không làm như vậy hay không…
Mặc dù trước kia anh trai thích Mộc Như Phương, nhưng đối với Thiệu Vy Vy cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác, sẽ quan tâm, sẽ đau lòng, nhưng bây giờ...
Đào Y Y nhìn Mộc Như Phương: "Cô ta trước đó vẫn luôn muốn ly hôn chồng, nhưng không thành công, bây giờ đã ly hôn, nhưng nghe nói ly hôn xong, cô ta dường như…” Đào Y Y cắn môi: "Giống như bị điên, đang bị giam ở trong bệnh viện tâm thần.”
Thiệu Vy Vy cũng được coi là có chút danh tiếng, thanh cao và kiêu ngạo.
Rơi vào kết cục như vậy, có chút đáng thương.
Mộc Như Phương uống một ngụm trà sữa, điên rồi sao?
Cô nhẹ cong môi, sau đó lấy điện thoại ra, ghi một dòng tin nhắn cho Đào Y Y: "Đi thôi, đi dạo phố."
Đào Y Y hơi kinh ngạc nhìn xem Mộc Như Phương.
Cô??
Sao cô cũng không có phản ứng gì vây?
Nếu như cô ghét Thiệu Vy Vy, vậy khi nghe được tin Thiệu Vy Vy bị điên hẳn là sẽ vui mừng, nếu như thích Thiệu Vy Vy, lúc nghe được tin này hẳn là sẽ buồn, đương nhiên cô sẽ không thích Thiệu Vy Vy, thế nhưng sao có thể không có một chút cảm xúc gì vậy.
Cũng giống anh trai của mình.
Lúc Đào Gia Thiên nghe được tin tức này, cả gia đình cô đang ăn cơm, Đào Gia Thiên cũng chỉ mím môi, thấp giọng lên tiếng, cũng không có sau đó…
Mộc Như Phương đứng lên, đi ra ngoài.
Đào Y Y theo sau lưng: "Này, cô không cảm thấy… không cảm thấy chuyện này khiến người ta rất ngạc nhiên sao? Thiệu Vy Vy vậy mà điên rồi, tại sao một chút phản ứng cô cũng không có vậy?”
Quả thực Mộc Như Phương cũng có một chút ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ có một chút chút mà thôi.
Dù sao Thiệu Vy Vy đối với cô mà nói, quả thật không phải người quan trọng gì.
Cô giang tay ra, nhìn Đào Y Y, giống như hỏi lại: "Tại sao thôi lại phải cần có phản ứng?”
"Cô!" Đào Y Y phồng má: “Tôi cho cô biết tin này, sao cô lại có thể, có thể như vậy…!”
Đào Y Y vốn tưởng rằng có thể từ nét mặt Mộc Như Phương nhìn thấy cái gì đó, nhưng là không có gì, trên khuôn mặt xinh đẹp này cũng không có gì.
Giống như cô biết được một sự kiện đặc biệt đáng ngạc nhiên và thú vị muốn tìm người khác để chia sẻ, đương nhiên cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của đối phương!
Đào Y Y có chút thất vọng.
Bước vài bước đi theo Mộc Như Phương, giống như "cùng đi dạo phố đi."
Đào Y Y có cô em gái tên là Tư Linh, Nguyễn Tư Linh bị tai nạn xe trước đó một thời gian, sau khi bình phục trở về đúng dịp sinh nhật, nhà họ Nguyễn cũng muốn chuẩn bị một chút, coi như là rửa sạch mọi xui xẻo, sinh nhật được tổ chức vào tháng sau.
Còn khoảng tám chín ngày nữa.
Cho nên Đào Y Y chuẩn bị cho Nguyễn Tư Linh một món quà thật tốt.
"Cô xem cái này thế nào?” Đào Y Y chỉ vào một chiếc vòng tay kim cương.
Mộc Như Phương lắc đầu.
Hai người đi dạo một vòng, cuối cùng đến một cửa hàng trang sức.
Đào Y Y là khách quen ở đây, ngay lập tức hai người bán hàng nhiệt tình tiếp đón: “Hai vị tiểu thư, chào mừng hai vị!”
"Cô Đào, tiệm chúng tôi hôm nay ra rất nhiều kiểu dáng mới, tôi dựa theo số đo của cô giữ lại hai món, cô muốn thử một chút không?”
...