...
Chương 985
Chỉ là anh giả vờ thôi?
Sắc mặt Nam Mẫn đầy nặng nề, tức giận đến mức phát run.
“Dụ Lâm Hải, tên khốn nhà anh!”
Hai tay Nam Mẫn siết chặt lấy bàn, cắn chặt răng, cơn tức này, bực bội không biết trút đi đâu!
Những thứ khác thì cô có rất nhiều kinh nghiệm, chỉ có chuyện đó là không có chút kinh nghiệm nào.
Chỉ thấy heo chạy chứ chưa từng ăn thịt heo.
Chỉ có một đống kinh nghiệm trong lý thuyết, không có áp dụng vào thực tiễn.
Lần đó cô uống say được Dụ Lâm Hải đưa đi, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy thấy cả người anh đầy vết thương, uất ức nói anh bị cô ức hiếp.
Xét thấy cô uống rượu có vài tật xấu, chẳng thể nhớ gì cả, hơn nữa dấu vết trên người anh rất giống thật nên cô mới tin, còn tưởng mình đã làm ra chuyện hay ho rồi.
Say rượu làm loạn, bất cẩn đè lên người anh.
Nào ngờ tất cả đều là anh giả vờ!
Sao trên đời này lại có người đàn ông mặt dày mày dạn như thế nhỉ?
Hiệu quả cách âm của khu vườn Hoa Hồng không tốt, tiếng rống giận của Nam Mẫn đã lọt hết vào tai mấy ông anh, họ bèn đẩy cửa ra, nối đuôi nhau đi vào.
“Chuyện gì thế? Lúc nãy em mới ăn cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông Dụ Lâm Hải đúng không?”
Bạch Lộc Dư dò xét nhìn gương mặt xanh mét của Nam Mẫn, buồn bực nói: “Dụ Lâm Hải lại gây ra chuyện gì thế, sao chết rồi mà vẫn có thể khiến em tức đến mức này?”
Lý Vân đẩy anh ta một cái, nháy mắt bảo anh ta đừng tùy tiện nhắc tới Dụ Lâm Hải.
Thế có khác gì xát muối lên miệng vết thương của bé sáu đâu?
Bạch Lộc Dư nhỏ giọng thì thào: “Là con bé tự nhắc mà…”
Hạ Thâm đi tới, phát hiện ra thư trên bàn thì lập tức hiểu ra, giọng hiền hòa nói: “Bức thư này là do Dụ Lâm Hải gửi cho em đúng không?”
Vẻ mặt Nam Mẫn vô cùng nặng nề, gật đầu.
Cô lại nghiêm mặt nói với nhón Bạch Lộc Dư: “Các anh có còn nhớ cái lần Dụ Lâm Hải bị em “cưỡng bức” ở khách sạn đó không?”
Chữ “cưỡng bức” vừa thốt ra, ba ông anh đều quay sang nhìn nhau.
“Nhớ chứ”.
Bạch Lộc Dư lăn lộn trên tuyến đầu trong đội ngũ hóng hớt thì làm gì có chuyện quên mất chuyện liên quan đến em gái mình: “Lần đó em hùng hổ lắm, anh hai sợ em chịu thiệt nên chạy tới, kết quả là em bắt nạt Dụ Lâm Hải…”
Lý Vân đã nhanh chóng lướt qua bức thư, nhíu mày: “Cái gì? Lần trong khách sạn đó là thằng ranh họ Dụ kia giả vờ ư?”
“Hả?”
Bạch Lộc Dư như con ếch “òa” lên một tiếng: “Em xem với!”
Anh ta giật lấy bức thư, cũng buột miệng “má nó” một tiếng: “Tên Dụ Lâm Hải đó chó má quá nhỉ, chuyện như thế mà cũng làm được ư? Người ta toàn là con gái diễn vai nạn nhân, tên đó thì hay rồi, mặt dày mày dạn!”
...