...
Chương 531
Chính là bố chồng cũ của cô, bố ruột Dụ Lâm Hải, Thẩm Lưu Thư.
Vậy thì cái người ngồi bên cạnh ông ta có khí chất vô cùng giống Trác Huyên kia chắc là hồng nhan tri kỷ của ông ta, Trác Nguyệt.
Làm sao bọn họ có thể đến thành phố Bạch, đến tham gia tiệc rượu?
Suy nghĩ lóe qua trong đầu giống như điện quang hỏa thạch, Thẩm Lưu Thư cách một khoảng gật đầu với cô, khẽ cười.
Mặc dù là bố chồng cũ, nhưng Nam Mẫn và mẹ chồng cũ Dụ Phượng Kiều tình như mẹ con, không có bất cứ giao tình gì với Thẩm Lưu Thư, không những không có giao tình, cũng vì chuyện phong lưu của ông ta nên không mấy thiện cảm.
Ngay cả chồng cũ cô còn chẳng buồn quan tâm, huống chi là bố chồng cũ, Nam Mẫn chỉ xem ông ta là người xa lạ, tầm mắt nhẹ nhàng quét qua, rồi thu hồi ánh mắt.
Thẩm Lưu Thư không hề để ý đến vẻ hờ hững của cô, ánh mắt chậm rãi di chuyển đến trên người con trai Dụ Lâm Hải, nhìn thấy anh và Nam Mẫn ngồi cùng nhau, sát lại rất gần, trong lòng liền hiểu rõ.
Xem ra mặc dù đã ly hôn, nhưng về mặt tình cảm vẫn vương vấn không dứt được.
Nhưng Trác Nguyệt vô cùng bất mãn với thái độ hờ hững này của Nam Mẫn, bà ta sáp lại gần Thẩm Lưu Thư, thấp giọng nói: “Cô Nam mù mặt quên mất bố chồng anh rồi? Sao không để ý vậy?”
Cho dù đã đến bốn mươi tuổi, giọng nói Trác Nguyệt vẫn vui vẻ làm người ta hài lòng, là ‘giọng ngọt’ nổi tiếng đài Hoàn Á, nói xong cũng lộ ra vẻ nũng nịu mềm mại.
Vẻ mặt Thẩm Lưu Thư không thay đổi, thậm chí mang vẻ sắc bén, giọng nói trầm xuống: “Tập trung nghe”.
Trong lòng Trác Nguyệt siết chặt, vội vàng rụt người quay về.
Thầy thưởng rượu đang giới thiệu cho mọi người rượu vang đỏ của lâu đài Szak ở trong tay, anh ta nói liên tục, phiên dịch Phó Vực ở bên cạnh giúp đỡ anh ta dịch.
“Mọi người đều biết nữ hoàng nước Anh Elizabeth II mặc dù bận bịu việc nước, nhưng cũng là fan hâm mộ trung thành của rượu vang. Loại rượu vang đỏ của lâu đài Szak này chính là một trong những loại rượu vang nữ hoàng chung tình nhất”.
Phó Vực phiên dịch cũng xem như mô phỏng rất giống, nhưng trình độ tiếng Italy của anh ra cũng chỉ là trình độ giao tiếp hàng ngày, đối với những thuật ngữ chuyên ngành của thầy thưởng rượu, anh ta liền tỏ ra không giúp được gì.
Nhìn thấy bầu không khí lại rơi vào bế tắc, Nam Mẫn lắc lắc ly rượu vang trong tay, nhàn nhạt tiếp lời…
“Loại rượu này nước rượu có màu đỏ tím, với chủ đạo là hương thơm trái cây của quả mâm xôi đỏ và dâu tây, vào miệng mềm mại, kết cấu mạnh, còn tản mát ra khói và hương thơm của cafe, dư vị kéo dài”.
Nói xong, cô khẽ nâng ly rượu vang, nhấp một miếng, sau đó gật đầu: “Quả thật không tệ, các vị có thể nếm thử”.
Mọi người nghe xong, rối rít nhâm nhi thưởng thức.
Lý Vân khẽ nhấp một ngụm, cẩn thận thưởng thức: “Ừm, cũng không tệ, đặt hai bình mang về cho anh Trình nếm thử một chút”.
Nam Mẫn nói: “Thêm bốn bình nữa, gửi cho các anh trai khác nếm thử”.
“Anh cả cần không? Trong trang trại rượu của anh ấy có rượu gì mà không có?”
“Cần”, Nam Mẫn nghiêm túc nói: “Anh ấy thử thấy ngon sẽ bảo thầy chưng cất rượu đi làm, về sau chúng ta không cần tốn tiền đi mua nữa”.
Mắt Lý Vân sáng lên: “Ý kiến hay!”
...