...
Chương 830
Trình Hiến là luật sư của Nam Mẫn nên giúp cô đến đồn cảnh sát một chuyến.
Là một tội phạm quốc tế đang bị truy nã, tất nhiên Kiều Lãnh bị bắt là một sự kiện rất lớn.
Vẻ mặt Trình Hiến không mấy lạc quan, nói với Nam Mẫn: “Tình huống của Kiều Lãnh còn phức tạp hơn những gì chúng ta tưởng”.
Mi tâm Nam Mẫn giật giật, có cảm giác chẳng lành.
Trình Hiến nói Kiều Lãnh là tội phạm truy nã cấp A của cảnh sát quốc tế, dù ở nước ta hắn cũng phạm tội, nhưng hắn chịu sự khống chế của rất nhiều thế lực.
Đối với loại tội phạm này, dù là quốc gia thành viên hay là một nước không liên quan đến cảnh sát quốc tế thì cũng phải giao cho quốc gia có thẩm quyền giải quyết theo đúng yêu cầu, không được tùy tiện xử lý.
Nam Mẫn nghe Trình Hiến nói xong thì nhíu mày lại thật chặt: “Ý anh là Kiều Lãnh không thể chấp pháp ở nước ta mà phải quay về đất nước của mình, đúng chứ?”
Trình Hiến gật đầu: “Là vậy đấy”.
“Cái gì?”
Bạch Lộc Dư lại nhảy ra: “Thế chẳng phải là bé sáu “cùng tự tử” với hắn là vô nghĩa ư?”
Sắc mặt các anh khác cũng không được đẹp cho lắm.
Mặt Quyền Dạ Khiên lóe lên vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Nếu đã như thế, thì phải giải quyết trên đường đi rồi”.
“Đừng làm chuyện điên rồ”.
Hạ Thâm suy ngẫm, nói: “Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt. Kiều Lãnh đã phạm nhiều tội lớn như vậy, dù thật sự quay về nước T, thì tổng thống nước đó cũng sẽ không tha cho hắn”.
Lý Vân cũng nói: “Chúng ta đừng tùy tiện hành động. Chuyện này nên nói với anh cả, để anh ấy nghĩ cách. Năm đó cũng là anh ấy hợp tác với tổng thống nước T mới bắt được Kiều Lãnh”.
Vẻ mặt Bạch Lộc Dư đầy nôn nóng.
“Em thật sự không hiểu nổi, năm đó rõ ràng đã bắt được người rồi, tại sao vẫn để cho hắn chạy thoát? Có khi nào nước T có nội gián không? Nhỡ đâu lần này bị bắt hắn lại thoát ra thì phải làm sao?”
Anh ta liên tục đặt câu hỏi, tất cả đều đâm thẳng vào tim Nam Mẫn.
Sắc mặt cô đầy lạnh lùng, như ngọn núi tuyết chợt có một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, nếu không phải muốn hỏi về tung tích của bố mẹ thì cô đã sớm băm dằm tên khốn Kiều Lãnh đó ra rồi!
Gương mặt đầy vẻ mệt mỏi của Trình Hiến cũng cân nhắc mãi mới chần chừ mở miệng:
“Mẫn, Kiều Lãnh còn một câu nữa bảo anh chuyển cho em”.
Nam Mẫn chợt ngước đầu lên: “Cái gì?”
Trình Hiến khẽ mím môi, nói: “Hắn nói… Điều kiện mà hắn ta đã nói trước đó vẫn được giữ lại, bảo em cân nhắc thật kỹ”.
Lời vừa nói xong, độ ấm trong mắt Nam Mẫn nhanh chóng giảm xuống, đông lại thành băng.
Mấy người anh cũng ngẩng đầu lên: “Điều kiện gì?”
...